Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều - Tam Dương Trư Trư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Lăng Phi cùng Chu Hân Mính trở về biệt thự. Chờ sau khi bọn họ trở về thì thấy mẹ Chu Hân Mính đã xuống lầu. Chu Hân Mính đi qua, nhắc với mẹ cô hôm nay đi biển chơi. Mẹ của Chu Hân Mính thì lo lắng cho sức khỏe của Chu Hân Mính, nhưng bà thấy biểu hiện của Chu Hân Mính rất muốn đi nên bà cũng đã đồng ý.

Diệp Lăng Phi lên lầu, lúc hắn trở về phòng ngủ thì thấy Bạch Tình Đình còn nằm ngủ ở trên giường. Bạch Tình Đình thay đổi tư thế ngủ, thoạt nhìn không có ý định dậy gì cả. Diệp Lăng Phi đến bên giường, cúi lưng xuống, sát miệng đến bên tai của Bạch Tình Đình, thấp giọng gọi:

- Bà xã, dậy thôi.

Gọi liên tiếp hai tiếng, Bạch Tình Đình mới biếng nhác mở hé đôi mắt, mơ mơ màng màng nói:

- Ông xã, mấy giờ rồi?

- Sắp tám giờ rồi đó.

Diệp Lăng Phi nói.

- Bà xã. Đừng ngủ nữa. Ngoan, dậy thôi.

Diệp Lăng Phi dỗ dành Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình đưa hai cánh tay trắng như tuyết ra ôm chặt lấy cổ của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi hai tay ôm lấy Bạch Tình Đình, bồng Bạch Tình Đình từ trên giường ngồi dậy.

Cái chăn đắp trên người Bạch Tình Đình tuột xuống. Lộ ra phần thân trên trắng như tuyết của Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình dụi dụi mắt, dịu dàng nói:

- Ông xã. Buồn ngủ quá đi à, làm gì phải dậy sớm như vậy chứ, em thật sự muốn ngủ thêm một lúc nữa.

- Bà xã, dậy đi, giờ sắp đến tám giờ rồi.

Diệp Lăng Phi ngồi ở bên giường, đưa tay ra vuốt ve cái lưng mịn màng đó của Bạch Tình Đình, nói:

- Hôm nay chúng ta đi biển chơi đi, Hân Mính nói muốn đi ngắm biển. Anh muốn dẫn Hân Mính đi biển chơi, cả nhà chúng ta đều qua đó đi, bà xã, em thấy có được không?

- Được thì được!

Bạch Tình Đình dựa người vào lòng của Diệp Lăng Phi, dụi đôi mắt không muốn mở ra, miệng nói:

- Nhưng mà em thực sự rất buồn ngủ, ông xã. Hay để cho em ngủ thêm một lúc nữa đi, chờ đến lúc mọi người xuất phát thì hãy gọi em!

- Đừng ngủ nữa, tắm cái là sẽ tỉnh liền!

Diệp Lăng Phi nói.

- Hay anh cùng tắm với em.

- Vâng.

Bạch Tình Đình đồng ý đáp.

Bạch Tình Đình mặc áo ngủ cùng Diệp Lăng Phi vào trong phòng tắm. Hai người đến cái bồn tắm uyên ương. Diệp Lăng Phi náo loạn cả buổi, mới có thể làm cho Bạch Tình Đình tỉnh táo lại, tuy vẫn là có hơi mệt rã rời, nhưng Bạch Tình Đình vẫn tỉnh táo hơn. Sau khi lau khô người. Bạch Tình Đình đứng trước tủ quần áo ở phòng ngủ tìm quần áo.

- Ông xã, anh nói xem em mặc gì đẹp đây?

Bạch Tình Đình đưa lưng về phía Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi là chồng của cô, ở trước mặt Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình không có bất cứ bí mật gì. Diệp Lăng Phi ngồi ở bên giường, thưởng thức thân thể tuyệt mỹ kia của Bạch Tình Đình. Cái cổ trắng thon dài như tuyết, cái lưng thuôn mượt mịn màng như mỡ dê kia, cái mông nhô lên, cùng với đôi chân ngọc ngà thon dài.

Bạch Tình Đình hỏi Diệp Lăng Phi một câu. Nhưng không nghe thấy Diệp Lăng Phi đáp lại, Bạch Tình Đình quay đầu lại thì nhìn thấy Diệp Lăng Phi đang nhìn mình, ánh mắt mê đắm của Diệp Lăng Phi khiến cho Bạch Tình Đình trong lòng vừa thẹn lại vừa vui. Đây là một loại tình cảm vô cùng phức tạp.

Bạch Tình Đình thân là vợ của Diệp Lăng Phi, đương nhiên hy vọng chính ông xã của mình luôn luôn chăm chú nhìn mình, cô cũng mong muốn thấy chính ông xã của mình dùng ánh mắt si mê đó để nhìn mình. Nhưng Bạch Tình Đình là nữ nhân, đây là trái tim thẹn thùng bản tính trời sinh, cho dù khi đối mặt với chính ông xã của mình cô vẫn sẽ có cảm giác xấu hổ. Bạch Tình Đình khép chặt hai chân lại. Cái mông kẹp chặt, miệng gắt giọng:

- Nhìn gì đấy, đồ háo sắc!

Sau khi Diệp Lăng Phi nghe được câu hờn dỗi này của Bạch Tình Đình, thế là từ bên giường đứng lên đi đến sau lưng Bạch Tình Đình, hai tay ôm Bạch Tình Đình, bờ môi của hắn hôn lên cái cổ trắng thon dài kia của Bạch Tình Đình, Bạch Tình Đình nghiêng đầu qua bên, miệng âu yếm nói:

- Ông xã, đừng mà, lát nữa chúng ta còn phải ra ngoài đấy.

Diệp Lăng Phi hôn cả một hồi mới tách môi ra khỏi cái cổ trắng thon dài kia của Bạch Tình Đình, hai tay ôm chặt Bạch Tình Đình, miệng ôn nhu nói:

- Bà xã, em thật đẹp!

Bạch Tình Đình hai má ửng đỏ, miệng dịu dàng nói:

- Ông xã, anh không cần nói lời đường mật với em đâu, em đã là người của anh rồi. Cho dù nếu anh có không nói lời đường mật với em thì em cũng sẽ đi theo anh mà, chẳng lẽ anh cho rằng em còn có thể nghĩ đến những người khác nữa hay sao?

Diệp Lăng Phi lắc lắc đầu, nói:

- Không phải, bà xã. Anh chỉ là cảm thấy em thật sự rất đẹp, rất đẹp, đẹp đến mức làm cho người ta khó có thể tin rằng em hẳn là tồn tại trên thế giới này.

Bàn tay to của Diệp Lăng Phi men xuống ngực của Bạch Tình Đình vuốt ve, miệng thì nói những lời đường mật khiến cho Bạch Tình Đình mê muội.



- Bà xã. Anh thật sự không tìm được từ ngữ nào để hình dung vẻ đẹp của em, anh không biết thượng đế đã dùng bao nhiêu tâm tư để tinh khắc mài dũa nên thân hình của em, càng không biết kiếp trước anh đã làm được chuyện tốt gì mà có được em thế này!

Diệp Lăng Phi lại tuôn ra một tràn lời đường mật. Bạch Tình Đình hoàn toàn bị mê hoặc, nhịn không được nói:

- Ông xã. Em yêu anh, em muốn đời đời kiếp kiếp ở bên anh!

Bạch Tình Đình xoay người lại, hai tay ôm chặt bả vai của Diệp Lăng Phi, bắt đầu hôn Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình lề mề hồi lâu ở trong phòng ngủ. Mãi cho đến có tiếng gõ cửa ngoài phòng ngủ vọng lại, hai người mới tách ra trong sự ngọt ngào như keo như sơn, Bạch Tình Đình ngượng ngùng nói:

- Ông xã. Em phải mặc quần áo.

Diệp Lăng Phi đi đến cửa phòng ngủ hỏi:

- Ai đấy?

- Ông xã, là em.

Ngoài cửa phòng ngủ vọng lại tiếng của Chu Hân Mính. Diệp Lăng Phi liếc Tình Đình đã mặc quần áo xong, Diệp Lăng Phi mới đi ra mở cửa phòng, thấy Chu Hân Mính đứng bên ngoài cùng với tiểu cô nương đó. Lúc cửa mở tiểu cô nương đó còn nhìn vào chiếc giường trong phòng ngủ.

Chu Hân Mính để cho tiểu cô nương đó chờ ở cửa, cô cất bước đi vào trong rồi đóng cửa phòng lại.

- Ông xã, hai cô gái Nhật Bản đó đã dậy rồi!

Chu Hân Mính nói.

- Em bảo hai người họ chờ ở phòng khách dưới lầu!

- Ồ, anh quên mất việc này rồi!

Diệp Lăng Phi nói xong quay qua Bạch Tình Đình. Miệng nói:

- Tình Đình, anh đi xuống lầu trước, xem thử hôm nay hai cô gái Nhật Bản định làm gì!

- Vâng!

Bạch Tình Đình đồng ý, đáp.

Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính cùng rời khỏi phòng. Đợi sau khi Diệp Lăng Phi xuống tới phòng khách dưới lầu thì thấy Minako và Yamakawa đã ngồi trên ghế sô fa ở phòng khách chờ diệp Lăng Phi. Suzu Yamakawa vẫn mặc quần áo của nhân viên phục vụ khách sạn, Diệp Lăng Phi ngồi đối diện với hai người họ, hỏi:

- Đêm qua cô ngủ thế nào?

- Diệp tiên sinh, cám ơn sự quan tâm của anh!

Minako nói.

- Chúng tôi ngủ rất ngon!

- Nếu như đã ngủ rất ngon, vậy hai người cũng có thể đi được rồi đấy!

Diệp Lăng Phi nói.

- Tôi đây coi như là đối với các cô không tồi rồi, tối qua đã không để cho các cô ăn ngủ đầu đường, mà là cho các cô thoải mái ngủ một giấc ngon lành!

Minako nhìn thoáng Suzu Yamakawa, rồi lập tức đập ánh mắt vào người Diệp Lăng Phi, miệng nói:

- Diệp tiên sinh, chúng tôi có một thỉnh cầu!

- Thỉnh cầu?

Diệp Lăng Phi nhìn Minako, nói:

- Có thỉnh cầu gì, nói đi!

- Chúng tôi hy vọng có thể ở lại đây vài ngày!

Minako có chút khó xử nói.

- Chúng tôi trước mắt không biết đi đâu cả, chỉ có thể ở tạm đây thôi!

- Không phải đó chứ, hai người muốn ở lại đây hả?

Diệp Lăng Phi nhìn Minako. Bĩu môi nói:



- Tại sao tôi phải giúp hai người, hai người có nghĩ qua chưa, hai người đêm qua chạy ra khỏi khách sạn sẽ có hậu quả gì, tôi đoán hôm nay tiên sinh Yonchien Yamakawa nhất định sẽ tìm cho ra hai người. Nếu như tìm ra được ở chỗ tôi, tôi ăn nói thế nào đây?

- Diệp tiên sinh. Xin anh giúp giúp tôi!

Suzu Yamakawa vừa nghe thấy những lời của Diệp Lăng Phi liền biết Diệp Lăng Phi vốn không muốn cho các cô ở lại đây. Suzu Yamakawa vội vàng nói:

- Sau này tôi nhất định sẽ báo đáp cho anh!

- Báo đáp tôi?

Diệp Lăng Phi bĩu môi. Nói:

- Tôi không cần thiết phải để cô báo đáp!

Minako nhìn Diệp Lăng Phi, miệng nói:

- Diệp tiên sinh, chúng tôi sẽ cho anh tiền!

- Cho tôi tiền?

Diệp Lăng Phi bỗng nhiên bật cười nói.

- Mọi người có tiền sao?

- Tôi có!

Minako nói.

- Có điều. Tiền của tôi hiện không có mang bên người, đợi qua hai ngày nữa tôi nhất định sẽ đưa tiền cho anh!

Diệp Lăng Phi bật cười, nói:

- Thôi vậy, tôi không thiếu tiền, cũng không muốn giúp các cô.

Minako thấy Diệp Lăng Phi không chịu giúp đỡ, thần sắc ảm đạm nói với Suzu Yamakawa:

- Yamakawa, tôi nghĩ chúng ta hẳn là phải đi rồi.

Trong ánh mắt của Suzu Yamakawa lóe ra tia mơ màng, cô cũng không biết phải đi đâu. Đúng vào lúc này, Chu Hân Mính bỗng nhiên chen vào nói:

- Ông xã, anh nên giúp các cô ấy!

Minako dùng tiếng Trung nói với Diệp Lăng Phi mấy câu, Chu Hân Mính tuy không hiểu tiếng Nhật, nhưng nghe mấy câu nói trước đó của Minako, lại nhìn vào thái độ của họ cũng có thể đoán được là chuyện gì rồi.

Sau khi Chu Hân Mính nói ra những lời này, Diệp Lăng Phi không biết Chu Hân Mính rốt cuộc là tính toán thế nào, sao muốn để cho Suzu Yamakawa và Minako ở lại đây chứ.

Chu Hân Mính gọi Diệp Lăng Phi đến bên cô nói:

- Ông xã, anh hãy giúp họ đi, em thấy họ cũng là không có cách nào nữa. Nếu anh bảo các cô ấy rời khỏi. Ai biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Các cô ấy là người Nhật Bản, đối với thành phố Vọng Hải bên này lại không quen thuộc, chi bằng để cho các cô ấy tạm thời ở đây vài ngày đã!

- Thế còn bên Yonchien Yamakawa làm sao bây giờ?

Diệp Lăng Phi nói.

- Anh đoán Yonchien Yamakawa nhất định sẽ tìm ra Suzu Yamakawa, nếu phát hiện Suzu Yamakawa ở chỗ chúng ta, vậy thì Yonchien Yamakawa sẽ không như vậy mà xong việc đâu, chưa tìm ra Suzu Yamakawa, Yonchien Yamakawa nhất định sẽ không rời khỏi thành phố Vọng Hải đâu!

- Ông xã. Cái này em đã suy nghĩ qua rồi!

Chu Hân Mính nói.


- Anh có thể cho Yonchien Yamakawa biết mà!


- Em điên rồi sao!


Diệp Lăng Phi bĩu môi, nói:


- Anh rãnh quá mà phải gây ra chuyện sao?


Chu Hân Mính kéo cánh tay của Diệp Lăng Phi, thấp giọng nói:


- Ông xã. Chẳng phải anh đã nói chuyện có liên quan đến tập đoàn Suzuki đó sao, chẳng lẽ anh không muốn biết rốt cuộc tập đoàn Suzuki còn muốn làm gì tiếp nữa hay sao?


Diệp Lăng Phi ngẩn người, hắn hiểu được ý tứ của Chu Hân Mính rồi. Theo lý mà nói, tập đoàn Suzuki đang muốn làm gì ở thành phố Vọng Hải không liên can gì đến Diệp Lăng Phi, nhưng nếu Diệp Lăng Phi muốn sống yên ổn ở thành phố Vọng Hải. Nhất định phải biết tập đoàn Suzuki đó rốt cuộc muốn làm gì, để tránh uy hiếp đến bản thân Diệp Lăng Phi. Kỳ thật, ở trong lòng Diệp Lăng Phi còn có một việc vẫn chưa nói ra, đó chính là Yonchien Yamakawa đã từng gặp mặt Diệp Lăng Phi, hơn nữa lần gặp mặt đó vô cùng không vui.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK