- Thì ra là như vậy!
Câu này có nói cũng như không, trong lòng Dã Thú thở phào nhẹ nhõm, hắn chỉ hi vọng Diệp Lăng Phi đừng hỏi, nếu không, Dã Thú thật sự không biết nói thế nào với Diệp Lăng Phi về sự việc khiến cho hắn hết sức xấu hổ đó. Nếu hai người Dã Thú và Dã Lang không có chuyện gì, Diệp Lăng Phi cũng không cần truy hỏi quá mức chi tiết như vậy làm gì. Sau khi hắn nghe kể một cách sơ lược về chuyện của Dã Lương ở Hồng Kông, hắn mới biết, thì ra là sau khi Dã Lang đến Hồng Kông, cuộc sống cũng coi như là bình lặng, chỉ là sau đó người đồng nghiệp theo đuổi Lương Ngọc sau lưng gây chuyện xấu, mới xảy ra một loạt chuyện này.
- Đều là chuyện đã qua rồi!
Diệp Lăng Phi trong tay cầm một điếu thuốc, hắn liếc nhìn Dã Lang một rồi nói:
- Không có chuyện gì là tốt rồi, ngày mai anh phải rời Hồng Kông về thành phố Vọng Hải, những chuyện ở bên này anh giao lại cho hai người xử lý. À, Dã Thú, lo chuyện của Tôn Hổ cho anh, anh ta là một con người có cốt khí, những người đàn ông đàn ông như không được đối xử bất công, nếu như có thể được, thì sắp xếp vào công ty bảo an của cậu đi.
- Ừm, lão đại, anh nói Tôn Hổ à, em cũng quên mất người này rồi!
Dã Thú vỗ vỗ trán, miệng nói:
- Lão đại, bây giờ em sẽ liên lạc với anh ta, em nghĩ anh ta cũng tương đối ổn định rồi!
Dã Thú nói xong liền nhấc điện thoại lên, liên lạc với Tôn Hổ. Dã Lang không biết Tôn Hổ rốt cục là người nào, hắn nhìn nhìn Diệp Lăng Phi, thấy Diệp Lăng Phi nhìn về phía Dã Lang, xua tay nói:
- Không có gì, không có gì, cậu không phải để ý đến chuyện này!
Trong lúc nói chuyện, điện thoại của Diệp Lăng Phi đổ chuông, Diệp Lăng Phi cầm lấy điện thoại, nhìn màn hình, chân mày hắn liền nhíu lại, Diệp Lăng Phi không biết số điện thoại này, Diệp Lăng Phi cho rằng, chỉ cần là số điện thoại mình không biết, mỗi lần đều mang tới phiền phức cho mình. Diệp Lăng Phi bình tĩnh lại, nghe điện thoại, từ trong điện thoại truyền đến giọng nói của Đới Vinh Cẩm.
- Lợi hại, lợi hại, không ngờ anh lại lợi hại như vậy, tôi nghe nói anh đã cứu được người của anh ra rồi. Haizzz, tôi đã nói Lamarson là một tên vô dụng mà, đến một chuyện nhỏ như này cũng không làm được, thực khiến cho tôi quá thất vọng, nếu như không phải bên đây tôi có chuyện phải giải quyết, tôi sẽ đích thân đến Hồng Kông gặp anh, nhưng bây giờ, tôi chỉ có thể nhìn anh ở Hồng Kông bình an vô sự!
- Đới Vinh Cẩm, tại sao mỗi lần trong lòng tôi đang vui vẻ thì anh lại gọi điện đến, anh có biết anh như vậy làm tôi rất mất hứng không?
Diệp Lăng Phi nói đến đây, lại thêm một câu:
- Chẳng lẽ anh lại không có việc gì làm thật, lại thích gọi điện cho tôi vậy sao?
- Dĩ nhiên không phải vậy!
Đới Vinh Cẩm cười nói:
- Công việc của tôi bên này rất nhiều, dạo này công việc bề bộn, tôi không giống anh, có bà xã, có nhà, tôi thì chỉ có một mình, chuyện của tôi không giống anh của anh. Ừ, bây giờ vẫn chưa đến lúc cho anh biết, chờ đến khi kế hoạch của chúng tôi hòm hòm, sẽ báo cho anh, đảm bảo anh sẽ khiếp sợ!
Diệp Lăng Phi và Đới Vinh Cẩm nói chuyện với nhau cứ như bạn cũ nói chuyện phiếm vậy, sau khi Đới Vinh Cẩm nói như vậy xong, chỉ nghe thấy tiếng cười khẩy của Diệp Lăng Phi:
- Đới Vinh Cẩm, anh làm tôi khiếp sợ ư? Chuyện này nghe chừng là một chuyện lớn đây, như thế nào, có thể tiết lộ trước cho tôi một chút không?
- Nếu anh nói là chuyện lớn, vậy thì tôi tiết lộ một chút cho anh là được rồi, tôi muốn làm một chuyện lớn, một chuyện lớn có thể làm cho anh khiếp sợ. Diệp Lăng Phi, tôi tiết lộ cho anh một chút tin tức anh có vừa lòng không?
Đới Vinh Cẩm lại nói thêm vào một câu:
- Anh là người ngoài đầu tiên biết được chuyện này đấy, Diệp Lăng Phi, anh nên cảm thấy vinh hạnh đó!
- Đúng vậy, tôi cảm thấy rất vinh hạnh, bởi vì anh đã nói chuyện quan trọng cho tôi!
Diệp Lăng Phi cười nói, Đới Vinh Cẩm ở đầu bên kia điện thoại sau khi nghe Diệp Lăng Phi nói bậy, hắn cười nói:
- Diệp Lăng Phi, anh là đối thủ thực sự mà tôi gặp, tôi cũng không hi vọng anh lại kết thúc nhanh như vậy. Diệp Lăng Phi, mạng của anh là của tôi!
Diệp Lăng Phi cầm điện thoại trong tay, miệng cười nói:
- Đới Vinh Cẩm, điều này anh có thể yên tâm, tôi cũng không phải là người dễ chết. Đới Vinh Cẩm, phải nói chính xác rằng mạng của anh là của tôi, tôi sẽ chính tay mình láy mạng của anh, tất nhiên, nếu bây giờ anh muốn tự sát, tôi có thể suy nghĩ lại mà bỏ qua cho anh!
- Điều này sao có thể chứ?
Đới Vinh Cẩm cất giọng cười đắc ý nói:
- Diệp Lăng Phi, bây giờ anh không biết tôi đang ở đâu, anh làm sao có thể đến giết tôi được, ngược lại tôi có thể giết anh một cách dễ dàng, hai người chúng ta nói những chuyện này chẳng có tác dụng gì, đợi sau khi tôi làm xong việc anh sẽ khiếp sợ, đó chính là lúc tôi lấy cái mạng của anh!
Đới Vinh Cẩm nói xong liền dập máy. Diệp Lăng Phi cầm điện thoại, sau khi nghe thấy những tiếng tút tút truyền từ đầu bên kia đến, hắn đặt điện thoại xuống, tay phải cầm một điếu thuốc đưa lên miệng, Dã Lang cầm lấy bật lửa châm thuốc cho Diệp Lang Phi, nói:
- Satan, anh có dự định gì không?
Diệp Lăng Phi hút một hơi thuốc, nhả khói thuốc từ trong miệng ra, mắt nhìn những làn khói trắng mềm rủ bay lên, thản nhiên nói:
- Anh có thể làm gì được chứ? Anh cũng không biết tên khốn Đới Vinh Cẩm kia đang ở chỗ nào. Hắn ở trong tối ta ngoài sáng, tất cả bây giờ tôi có thể là chính là đợi, đợi tên khốn Đới Vinh Cẩm tự dẫn xác tới cửa!
Diệp Lăng Phi đưa ánh mắt nhìn Dã Thú, thấy Dã Thú để điện thoại xuống, vừa nãy Dã Thú đã liên lạc với Tôn Hổ rồi, Dã Thú bảo Tôn Hổ đến thành phố Vọng Hải, anh ta ở bên đó sắp xếp một chút. Diệp Lăng Phi gật đầu, nói với Dã Thú:
- Chuyện của Tôn Hổ cậu thu xếp nhé!
Diệp Lăng Phi sau khi nói xong liền gọi Dã Lang: - Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm, tôi tin chắc rằng mấy người phụ nữ ở ngoài kia đợi chúng ta đã sốt ruột lắm rồi, nếu như chúng ta vẫn chưa ra, mấy người đó lại suy nghĩ lung tung!
Mấy ngày nay Diệp Lăng Phi đến Hồng Kông, cảm giác rất bận, không có thời gian rảnh mà yên tâm ngồi xuống thả lỏng người, vào lúc này, Diệp Lăng Phi cuối cùng cũng co cơ hội này. Chuyện của Dã Lang coi như đã kết thúc, hắn cũng bắt đầu nghĩ đến chuyện về thành phố Vọng Hải rồi, chỉ là khi ngồi ăn cơm, Diệp Lăng Phi lại một lần nữa đề cập đến Trần Nhất Phu, Diệp Lăng Phi cho rằng sớm muộn gì cũng có ngày hắn và Trần Nhất Phu gặp lại.
Dã Thú tay cầm đôi đũa, gắp một miệng thịt bỏ vào miệng, Dã Thú sau khi nghe thấy Diệp Lăng Phi nhắc đến Trần Nhất Phu, Dã Thú lấy tay che miệng, cười toe toét nói:
- Lão đại, em thấy con người Trần Nhất Phu thật không ra làm sao cả, anh đừng thấy em và hắn chưa quen biết, nhưng từ chính con trai của hắn, em cũng có thể nhìn ra con người lão ta như thế nào. Về sau đừng để em gặp phải người này ở đại lục, nếu để em nhìn thấy người này em nhất định sẽ dạy dỗ hắn!
Bành Hiểu Lộ an vị bên cạnh Diệp Lăng Phi, cô đã khá quen với cách nói chuyện của những người này, Bành Hiểu Lộ nhìn Diệp Lăng Phi, thấy hắn đang nở nụ cười, đối với những câu nói vừa rồi của Dã Thú, có cố ý hay không, chỉ là ở bên đó nghe Dã Thú nói. Bành Hiểu Lộ nhìn thấy Diệp Lăng Phi cũng không có nói gì, cô cúi đầu làm như mình cũng không nghe thấy, tiếp tục ăn cơm.
Sau khi ăn cơm xong, Dã Thú muốn về phòng nghỉ ngơi, Lương Ngọc và Dã Lang cũng có dự định của họ, nhất là Dã Lang và Lương Ngọc mấy ngày nay không gặp nhau, tất nhiên sẽ nói không hết chuyện. Còn Lương An An sau khi nhận được điện thoại cũng rời đi luôn. Bành Hiểu Lộ kéo cánh tay Diệp Hiểu Phi, tản bộ trên đường Hồng Kông, đối với đa số mọi người mà nói là một thành phố lớn phồn hoa, nhưng vào lúc này Diệp Lăng Phi không có tâm trí thưởng thức cảnh đêm mỹ lệ của chốn phồn hoa đô thị này, trong lòng Diệp Lăng Phi sớm nghĩ về việc về thành phố Vọng Hải, trở về bên cạnh Chu Hân Mính. Bành Hiểu Lộ thấy Diệp Lăng Phi có chút thất thần, cô dừng lại, khuôn mặt xinh đẹp hướng về phía Diệp Lăng Phi nói: - Diệp Lăng Phi, anh lạ thật đó nhỉ, trong lòng anh rõ ràng đang thương nhớ người vợ của anh, nhưng lúc này anh lại ở Hồng Kông, chẳng lẽ bạn của anh lại quan trọng hơn vợ anh sao?