Đương nhiên, Hoàng Việt sống hay chết cũng không liên quan gì lớn đến Diệp Lăng Phi, sau khi trải qua chuyện khi nãy Diệp Lăng Phi cảm thấy đã rất uể oải rồi, hắn muốn ngủ một giấc, những chuyện khác hắn không muốn nghĩ đến nữa, cũng muốn muốn làm nữa, do đó Diệp Lăng Phi vốn không muốn đi Cục cảnh sát gì cả. Diệp Lăng Phi đợi sau khi Mộ Văn đi khỏi hắn mói cất bước đi đến chỗ Điền Vi Dân.
Lúc này Bạch Tình Đình đang đứng nói chuyện với Điền Vi Dân. Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi đến thì cô khoát tay Diệp Lăng Phi và nói với Điền Vi Dân:
- Điền bí thư, ông quá khen anh ấy rồi, nếu ông khen anh ấy thì nhà chúng tôi để anh ấy làm chủ rồi!
Bạch Tình Đình nói ra câu nói này chỉ có ý đùa giỡn vốn không có ý gì khác, Điền Vi Dân nghe Bạch Tình Đình nói như vậy thì ông ta cười và nói:
- Tình Đình, xem ra cô phải chú ý đấy, để tránh ảnh hưởng đến sự hòa thuận trong gia đình!
Điền Vi Dân nói rồi xoay mặt nhìn Diệp Lăng Phi và nói:
- Tiểu Diệp, chuyện hôm nay thật sự tôi phải cảm ơn cậu rồi!
Cho dù Điền Vi Dân không nói thì Diệp Lăng Phi cũng biết Điền Vi Dân sau này cũng nói như vậy, Diệp Lăng Phi lúc này cảm thấy rất mệt, không muốn lãng phí nhiều thời gian nữa, hắn ngắt lời Điền Vi Dân và nói:
- Điền bí thư, bây giờ tôi cảm thấy rất mệt, rất muốn về nhà, còn chuyện tối nay xin ông đừng nói sự tồn tại của tôi ra ngoài, Điền bí thư, tôi tin ông hiểu được sự lo lắng của tôi!
Điền Vi Dân nhìn Diệp Lăng Phi một cái rồi ngầm hiểu, gật đầu rồi trả lời:
- Được rồi Tiểu Diệp, tôi biết phải làm thế nào, cậu cứ về nhà đi!
- Cảm ơn Điền bí thư!
Diệp Lăng Phi đưa tay dường như hắn muốn bắt tay với Điền Vi Dân, lập tức Diệp Lăng Phi lại đưa tay ôm lấy eo Bạch Tình Đình và đi về phía chỗ đậu xe.
Tối nay mọi chuyện rất loạn, khi Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình lên xe, Diệp Lăng Phi thở một hơi thật dài, khi nãy ở đó, Diệp Lăng Phi cảm thấy không khí có chút áp lực, không thể nào thở được. Bây giờ cuối cùng đã lên xe, Diệp Lăng Phi mới cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều, Diệp Lăng Phi thắt dây an toàn, hắn xoay mặt sang Bạch Tình Đình và khẽ nói:
- Bà xã, sự việc kết thúc rồi, chúng ta về nhà ngủ một giấc thôi, ngày mai tỉnh dậy sẽ thấy toàn bộ đều kết thúc, em cũng có thể tự do đi mua sắm, chúng ta lại trở về cuộc sống lúc trước!
- Ông xã, thật vậy sao?
Bạch Tình Đình hỏi.
- Anh hy vọng đây là thật !
Diệp Lăng Phi khi nói ra câu này thì hắn khởi động xe. Khi nãy Diệp Lăng Phi nói nhưng câu đó trong lòng hắn cũng không như vậy hắn cũng không biết mọi chuyện có thật sự kết thúc hay không. Theo Diệp Lăng Phi thấy có lẽ tổ chức lính đánh thuê của Khoa Nhung Hỏa Diễm đã bị tiêu diệt rồi, nhưng những hành động này đối với tổ chức lính đánh thuê Khoa Nhung Hỏa Diễm vốn không có tính đả kích thật sự, nói cách khác, Đới Vinh Cẩm có thể lại phát động công kích thêm lần nữa. Ngoài ra chính là sự tồn tại của Ám bộ, Diệp Lăng Phi cũng không biết những thành viên của Ám bộ rốt cuộc đang trốn ở đâu, cũng không biết có âm thầm đánh lén mình, Diệp Lăng Phi đã có rất nhiều chuyện để giải quyết rồi nhưng chuyện để Diệp Lăng Phi thở phào nhẹ nhõm chính là lính đánh thuê Khoa Nhung Hỏa Diễm đã bị bắt, Quan chỉ huy cũng bị giết, mình đã bớt đi một kẻ địch!
Diệp Lăng Phi lái xe, trên đường về nhà cửa sổ xe đều bị kéo xuống, Bạch Tình Đình xoay mặt nhìn về phía bên phải cửa sổ xe, cô nhìn ra màn đêm bên ngoài, Bạch Tình Đình đột nhiên quay mặt lại và nói với Diệp Lăng Phi:
- Ông xã, anh nói mọi chuyện đã thực sự kết thúc sao?
Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói như vậy hắn hơi ngạc nhiên, không hiểu Bạch Tình Đình hỏi như vậy là vì sao. Chính Bạch Tình Đình cũng không biết vì sao mình lại hỏi như vậy có lẽ gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện khiến cho Bạch Tình Đình trở nên đa nghi, cứ luôn cho rằng mọi chuyện vốn không kết thúc được. Tóc Bạch Tình Đình bị gió ngoài xe thổi vào, Bạch Tình Đình vươn cánh tay trắng nõn vuốt tóc, sau đó cô nói:
- Ông xã, em có một cảm giác!
Bạch Tình Đình nói đến đây thì cô dừng lại do dự không biết có nên nói ra hay không, Diệp Lăng Phi chỉ nghe Bạch Tình Đình nói câu nói rồi bỏ lửng câu nói phía sau cô vẫn chưa nói ra, Diệp Lăng Phi hỏi:
- Tình Đình, rốt cuộc là chuyện thế nào vậy? Em sao lại nói ngập ngừng thế?
- Không có gì, không có gì!
Bạch Tình Đình nhìn bộ dạng giống như thay đổi chủ ý, cô liên tục nói:
- Ông xã, đó là khi nãy em nói bậy thôi, bây giờ em không có chuyện gì cả rồi!
Diệp Lăng Phi không tin lời nói này của Bạch Tình Đình, hắn thấy được trong lời nói của Bạch Tình Đình có vấn đề gì đó. Bạch Tình Đình lúc này trong lòng nhất định có mâu thuẫn, dường như có chuyện gì muốn nói nhưng lại không nói ra. Diệp Lăng Phi dừng xe lại bên đường, hắn xoay mặt sang Bạch Tình Đình và nói:
- Tình Đình, em không phải là vì chuyện tối nay mà lo lắng đấy chứ?
Bạch Tình Đình không khẳng định nhưng cũng không phủ định, cô cởi dây an toàn rồi đẩy cửa bước xuống xe. Diệp Lăng Phi vừa nhìn Bạch Tình Đình bước xuống xe thì hắn cũng cởi dây an toàn và xuống xe. Diệp Lăng Phi đi đến trước mặt Bạch Tình Đình nhìn thấy hai chân Bạch Tình Đình đặt cùng một chỗ, cô không nói gì. Diệp Lăng Phi hỏi:
- Tình Đình, rốt cuộc có chuyện gì vậy?
- Ông xã, em đang suy nghĩ em có thể làm được gì mới giúp được anh!
Bạch Tình Đình nói,
- Nếu tối nay không phải em mà là Hân Mính thì sự việc đã trở nên rất đơn giản rồi, ông xã, anh sẽ có trợ thủ, còn em khi ở bên cạnh anh chỉ là gánh nặng của anh, em chẳng giúp được anh chuyện gì cả!
Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói như vậy thì hắn cười. Diệp Lăng Phi giơ hai tay ra ôm Bạch Tình Đình vào lòng, hắn khẽ nói:
- Tình Đình, em làm sao mà có thể nghĩ như vậy được, em là vợ anh, em chỉ cần ở bên cạnh anh thì đã giúp anh rồi, còn Hân Mính vốn là cảnh sát không giống như em, Tình Đình bản thân em là nhà quản lý, em và Hân Mính nghề nghiệp không giống nhau được!
- Em biết!
Bạch Tình Đình nói,
- Em chỉ đang nghĩ, nếu là Hân Mính ở đó thì sẽ tốt hơn rất nhiều, ông xã, anh nói em nếu cũng học võ thì tốt không, như vậy em có thể giúp anh?
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Tình Đình, sao em lại ngốc như vậy, còn muốn học võ nữa, anh nói cho em biết anh cái gì cũng không cần, chỉ cần em ở bên anh là được rồi, đây là suy nghĩ của anh, anh chỉ hy vọng em bình yên thôi…!
Mộ Văn tìm Triệu Đào, cô ta muốn nói hết mọi việc cho Triệu Đào nghe. Triệu Đào vừa nghe xong thì lập tức liên hệ với trại giam, yêu cầu trại giam tiến hành bảo vệ nghiêm ngặt cho Hoàng Việt. Phải nói là Triệu Đào đã hạ lệnh rồi nhưng trong lòng Mộ Văn vẫn rất không yên tâm, cô cảm thấy dường như có chuyện gì đó sắp xảy ra. Mộ Văn cũng không ở đây nữa, cô ta lập tức vào trại giam.
Khi Mộ Văn đi đến trại giam thì cô ta th ấy trong trại giam im ắng. Trong lòng Mộ Văn có một dự cảm không tốt, cô rút súng ra, đẩy cửa nhà giam. Mộ Văn phát hiện cửa chỉ khép hờ, ở đây giam giữ kể cả Hoàng Việt nữa là sáu người. Bởi vì Hoàng Việt là phạm nhân đặc biệt nên Triệu Đào dựa theo yêu cầu của Mộ Văn mà giam Hoàng Việt một mình ở nhà giam phía bắc, như vậy để tránh Hoàng Việt tiếp xúc với người khác, có thể nhận được sự giúp đỡ của người khác ở đây.
Hoàng Việt là đặc công, hắn chịu sự huấn luyện rất nghiêm ngặt, trong đó bao gồm cả những loại huấn luyện đào ngục. Mộ Văn lo Hoàng Việt tẩu thoát nên mới chuẩn bị cho Hoàng Việt nhà giam riêng. Như vậy chỉ cần không có người ở ngoài tiếp ứng cho Hoàng Việt thì không cần lo Hoàng Việt sẽ đào ngục thoát ra. Chính vì như vậy Mộ Văn mới không suy nghĩ đến chuyện của Hoàng Việt. Bây giờ được Diệp Lăng Phi nhắc nhở Mộ Văn nhớ đến người của Ám bộ có thể giết Hoàng Việt, như vậy nhà giam là một nơi rất thích hợp.
Mộ Văn đẩy cánh cửa nhà giam đang khép hờ, cô ta biết sự việc hỏng rồi. Cánh tay trái của cô bị gãy xương vẫn chưa lành chỉ có thể cầm súng ở tay phải. Cô ta đi tựa vào hành lang sát tường, khẽ bước mấy bước về phía trước, cố gắng tránh phát ra tiếng động. Khi trong tay Mộ Văn cầm súng đi đến cửa phòng thì nghe thấy tiếng hét trong phòng vọng lại, âm thanh đó dường như là tiếng hò hét ở sân bóng của khán giả đi xem. Mộ Văn khẽ đẩy cửa đang khép hờ nhìn vào bên trong thì thấy một chiếc ti vi lớn đặt đối diện với cô, trong ti vi đang phát sóng một trận đá bóng. Một người cảnh sát đang ngồi đối diện ti vi, đầu viên cảnh sát gục xuống, dường như đang xem ti vi mà ngủ gục. Mộ Văn nhìn thấy vậy thì cô đỡ lo lắng hơn, Mộ Văn lúc đầu vẫn lo là cô đến muộn, bây giờ cô đỡ lo lắng hơn. Mộ Văn thu súng lại, tay phải đẩy cửa phòng bước vào.
Trong ti vi đang phát sóng hình của quán quân, tên cảnh sát đó cúi đầu, lưng đối diện với Mộ Văn, Mộ Văn đi đến và nói:
- Có chuyện gì không vậy!
Mộ Văn vừa nói mấy chữ thì cô không nói được gì nữa, Mộ Văn dường như đã biết và rút súng ra lần thứ hai. Mộ Văn thấy rõ mọi chuyện, viên cảnh sát bị một con dao gămvào ngực. Lúc này màu chảy đã thành màu đỏ thẫm, trông tình hình thì cũng phải hai mươi phút rồi. Mộ Văn nhớ lại lúc gọi điện cho Triệu Đào, lúc đó vẫn có người nghe điện thoại, nói cách khác là khi Triệu Đào gọi điện thoại thì ở đây vẫn chưa xảy ra chuyện, có khả năng Triệu Đào vừa gọi điện thoại xong thì người của Ám bộ đã vào đây, mà những người này là kiệt tác của Ám bộ.
Mộ Văn vừa nghĩ đến Ám bộ, toàn thân cô ta đều có cảm giác rất căng thẳng, cô ta tăng cường đề phòng. Mộ Văn không biết có bao nhiêu người ở đây, cô vội đóng cửa phòng lại, sau đó đặt tay phải dưới mũi viên cảnh sát, viên cảnh sát đó sớm đã không còn thở nữa, Mộ Văn làm như vậy cũng là dư thừa rồi. Mộ Văn cắn chặt môi, trong tay cô cầm súng, một lần nữa khẽ mở cửa phòng từ từ bước về phía trước, khi vừa đi ngang qua một căn phòng khác thì Mộ Văn nhìn thấy hai viên cảnh sát nằm trên vũng máu. Mộ Văn tiếp tục bước mấy bước về phía trước đi thẳng đến phòng giam của Hoàng Việt, lúc này Mộ Văn chau mày, cô chỉ nhìn thấy Hoàng Việt đang nằm trên đất, trên trán Hoàng Việt có một lỗ máu.