- Diệp tiên sinh, tôi tin rằng nhất định là hiểu lầm thôi mà, tôi sẽ lập tức phái người đi điều tra chuyện này!
Liêu Hoa Thắng nói đến đây, lại bổ sung thêm:
- Diệp tiên sinh, tạm thời anh đừng nên tức giận, chúng ta cứ đến gặp nhau ở quán trà đi đã, dù sao tôi không biết ở đó đã xảy ra chuyện gì, về phần hiện trường, tôi sẽ dặn dò cảnh sát điều tra, tôi tin rằng rất nhanh thôi tôi sẽ có một câu trả lời xác đáng cho Diệp tiên sinh!
- Liêu bí thư, tôi cũng hi vọng là như vậy!
Diệp Lăng Phi nói,
- Chỉ có điều, tôi muốn nói là, lần này may mà tôi tìm được đường sống trong chỗ chết đó, bây giờ nghĩ lại chuyện đó mà tôi vẫn còn thấy sợ. Liêu bí thư, tôi lo lắng lúc mình đi ra ngoài đường sẽ bị người ta tấn công, ông có thể đảm bảo tôi sẽ không bị người ta ám sát lần nữa không?
- Diệp tiên sinh, chuyện đó anh có thể yên tâm, tôi có thể cam đoan chuyện này!
Liêu Hoa Thắng nói,
- Tôi sẽ bảo cảnh sát tăng cường kiểm tra giám sát, đảm bảo sẽ không xuất hiện những chuyện tương tự thêm lần nào nữa!
Liêu Hoa Thắng nói mấy câu này hoàn toàn không cần thiết, ít nhất là theo Diệp Lăng Phi thấy thì Liêu Hoa Thắng đây là đang vòng vo với hắn. Tất cả chuyện này chắc chắn có liên quan đến Liêu Hoa Thắng, chỉ có điều Diệp Lăng Phi không nói ra mà thôi, Liêu Hoa Thắng đã nói là gặp nhau rồi sẽ bàn chuyện sau, Diệp Lăng Phi cũng quyết định gặp mặt nói chuyện với Liêu Hoa Thắng. Diệp Lăng Phi đi ra khỏi khách sạn, thấy có không ít khách trọ vì sợ mà chạy ra khỏi khách sạn, bọn họ chưa bao giờ gặp những chuyện như vậy, trong đầu bọn họ còn tưởng là vừa xảy ra chuyện khủng bố tập kích, bây giờ trong nước cũng không còn an toàn như những gì mà người ta tưởng tượng, ít ra là trong nước cũng tồn tại khả năng tấn công khủng bố, đã nhìn quen với những sự kiện khủng bố ở nước ngoài, những người này vừa nghe thấy tiếng bộc phá nổ tung, tất nhiên là quy kết chuyện này trở thành tấn công khủng bố, bọn họ sao còn dám ở lại khách sạn này nữa, nhao nhao chạy ra bên ngoài. Không chỉ những vị khách, ngay cả các nhân viên của khách sạn cũng không dám ở lại trong khách sạn nữa, ai biết được có còn vụ nổ nào nữa không. Diệp Lăng Phi vừa mới đi ra bên đường, chợt nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát rú inh ỏi, tốc độ của cảnh sát với những chuyện như thế này cũng đủ khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy thoả mãn, ít nhất có thể chứng minh tốc độ phản ứng của cảnh sát có thể tin cậy được. Diệp Lăng Phi bắt một chiếc xe taxi, trực tiếp đi đến chỗ quán trà mà Liêu Hoa Thắng đã hẹn hắn. BÁc tài xế xe taxi vừa đi qua chỗ khách thì chợt nghe thấy một tiếng nổ lớn, trong lòng đang cảm thấy nghi hoặc, thấy Diệp Lăng Phi bước lên xe taxi, bác tài xế xe taxi lập tức hỏi:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, sao lại có tiếng nổ lớn trong khách sạn?
- Một vụ đánh bom!
Diệp Lăng Phi lấy thuốc lá ra, sau khi châm lửa, hắn quay đầu nhìn ra phía sau của xe, thấy ở cửa khách sạn vẫn còn rất huyên náo, Diệp Lăng Phi quay đầu lại, nói:
- Không biết là nổ bom ở đâu nữa, tóm lại chỉ biết là xảy ra ở trong khách sạn, không ngờ tình hình trị an ở Chương Châu lại kém như vậy, ở trong khách sạn mà cũng có những chuyện thế này!
Diệp Lăng Phi cố ý không nói hắn chính mình trải qua chuyện này, mà dùng giọng điệu của một người đứng ngoài tường thuật lại, bác tài xế xe taxi đó cũng nghĩ là thật, nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy xong, anh ta liền đáp:
- Chương Châu chúng tôi vốn là như vậy đấy, từ sau mười giờ tối là trên đường cái không còn người qua đường nữa, chẳng ái dám đi bộ lung tung vào buổi tối cả, những người lái xe taxi như chúng tôi đến buổi tối cũng về nghỉ sớm, ngoại trừ có một số khách quen gọi điện thoại liên hệ chúng ta ra, chúng tôi sẽ không tùy tiện lái xe ra đường đâu!
Lúc ở thành phố Vọng Hải Diệp Lăng Phi chưa bao giờ gặp chuyện như vậy, chỉ có điều, Diệp Lăng Phi biết rõ không chỉ trong nước, ở nước ngoài cũng có những thành phố như vậy tồn tại, sau khi trời tối, trên đường không còn mấy người nữa, những vụ đấu súng giết người liên tục xảy ra, Diệp Lăng Phi không ngờ Chương Châu này cũng là một nơi như vậy, nghe bác tài xế xe taxi nói như vậy xong, Diệp Lăng Phi cười nói:
- Không ngờ thành phố này còn nhiều chuyện bí ẩn mà người ngoài không biết như vậy, tôi đến đây để du lịch, cũng không rõ tình hình ở đây lắm!
- Anh đến nơi này du lịch làm gì chứ, tôi khuyên anh nên rời khỏi chỗ này sớm một chút, ở đây chẳng có gì thú vị cả, tôi đã ở Chương Châu mấy chục năm rồi, cũng không biết phải đi chơi ở đâu nữa!
Tài xế xe taxi kia cơ nói,
- Ở Chương Châu này rất loạn đấy!
- Ừ, chuyện đó thì tôi đã lĩnh giáo rồi!
Diệp Lăng Phi đáp.
Xe taxi dừng trước cửa quán trà Phú Quý, Diệp Lăng Phi bước xuống. Quán trà này tuy tên là Phú Quý, nhưng trên thực tế, bên ngoài lắp đặt các trang thiết bị không có vẻ hấp dẫn lắm, thậm chí so với những chỗ giải trí đắt tiền ở Chương Châu thì cũng không bằng, Liêu Hoa Thắng hẹn hắn ở chỗ này, dụng ý của ông ta khiến ta đoán không ra. Chỉ có điều, Diệp Lăng Phi đã được chứng kiến một số chỗ giải trí, bên ngoài thì trông có vẻ không tốt lắm, nhưng bên trong thì lại trang trí bày biện cực kỳ xa hoa, sở dĩ muốn giả bộ như vậy chỉ là để lừa gạt người ngoài mà thôi, nếu bên ngoài lắp đặt thiết bị quá xa xỉ thì sẽ khiến cho mọi người chú ý, càng khiêm tôtns càng tốt. Diệp Lăng Phi vừa mới cất bước đi vào trong quán trà đã biết ngay là mình đoán đúng, quả nhiên quán trà này trông bề ngoài có vẻ bình thường, nhưng bên trong lại xa hoa, thậm chí phải nói là xa xỉ, phóng mắt nhìn lại, tráng lệ rực rỡ, vẻ lộng lẫy khó diễn tả hết. Ở ngoài cửa ra vào có hai cô gái chào kháng, trên người mặc sườn xám để hở đùi, hai người đẹp mặc sườn xám này thiên sinh lệ chất, dáng người cao gầy, vô cùng xinh đẹp. Diệp Lăng Phi vừa định đi vào, bỗng thấy một người đàn ông đi tới, rất lịch sự cản Diệp Lăng Phi, nói:
- Thật xin lỗi, chỗ chúng tôi thực hiện quy chế hội viên, mời ngài lấy thẻ hội viên ra!
- Lại là thẻ hội viên à?
Diệp Lăng Phi nghe người đàn ông đó nói vậy thì cười bảo:
- Chẳng lẽ cái quán trà này không mở với người ngoài sao? Tôi chỉ muốn tới uống trà, chẳng lẻ không thể uống trà ở chỗ này sao?
Người đàn ông kia rất khách khí nói:
- Tiên sinh, tôi thấy anh là người từ nơi khác đến đúng không, anh có vẻ không hiểu tình hình ở Chương Châu chúng tôi lắm! Ở Chương Châu này có rất nhiều quán trà thực hiện theo quy chế hội viên, chúng tôi chỉ là một trong số đó thôi, không phải chúng tôi không muốn kiếm tiền, chỉ là chúng tôi có quy định, chỉ có hội viên mới có thể vào quán trà của chúng tôi! Hy vọng anh có thể hiểu cho, bây giờ thì mời anh đi cho, tôi không muốn mọi người làm to chuyện không thoải mái với nhau!
- À, thì ra là thế, xem ra là tôi đi nhầm chỗ rồi!
Diệp Lăng Phi cười cười, nói:
- Tôi cũng không định làm gì cả, chỉ là định tới gặp một người bạn tâm sự mà thôi, các anh đã không chào đón tôi, tôi cũng không cần ở lại chỗ này nữa. Chỉ có điều, phiền anh nói với Liêu bí thư một tiếng, không phải là tôi không tới đây, mà là tôi bị các anh đuổi ra ngoài!