Chẳng hiểu tại sao mà má Vu Đình Đình ửng đỏ, lúc đầu khi Đường Hiểu Uyển và Vu Đình Đình cùng thân mật với Diệp Lăng Phi cũng đủ khiến cho Vu Đình Đình thấy khó xử rồi, bây giờ lại nghe nói tối qua Lý Khả Hân cũng ở trong biệt thự, Vu Đình Đình bắt đầu lo lắng trong lòng, Vu Đình Đình là một cô gái thuần khiết, trong lòng vẫn chưa thể thích ứng chuyện thế này.
Đường Hiểu Uyển nhìn ra tâm ý của Vu Đình Đình, cô cười ngọt ngào nói:
- Đình Đình, chúng ta đều thích Diệp đại ca, nếu như vậy thì chúng ta có thể cùng nhau tám chuyện về Diệp đại ca, chẳng lẽ như vậy không được sao?
- Chị Hiểu Uyển, em chính là có chút không thích ứng!
Vu Đình Đình xấu hổ nói.
- Chị nói xem chúng ta làm như vậy là có chút hoang đường không, em…không quen…thân mật với Diệp đại ca trước mặt người khác!
- Nha đầu ngốc, ai bảo em bắt buộc phải như thế đâu!
Đường Hiểu Uyển cười nói.
- Chẳng phải em đơn độc thân mật với Diệp đại ca sao, Đình Đình, em đừng có nghĩ bậy nữa, đừng nói em, ngay cả chị cũng cảm thấy không thích ứng, chị tin chị Khả Hân cũng sẽ nghĩ như vậy, cùng lắm sau này không cho Diệp đại ca cơ hội này!
- Nếu như Diệp đại ca thích như vậy thì sao?
Vu Đình Đình hỏi ngược lại.
- Em không muốn làm cho Diệp đại ca mất vui!
Đường Hiểu Uyển cũng bắt đầu thấy khó xử, cô nâng cao ngực lên nói:
- Chị cũng không biết, tóm lại chị chỉ biết chị thích Diệp đại ca, nguyện làm tất cả vì Diệp đại ca.
Câu nói này của Đường Hiểu Uyển cũng nói đúng suy nghĩ của Vu Đình Đình, trong lòng Vu Đình Đình cũng nghĩ vậy, nguyện làm tất cả mọi chuyện vì Diệp đại ca, nếu Diệp đại ca thật sự thích vậy thì cô cũng từ từ thích ứng, cuối cùng cũng chỉ vì người đàn ông mình yêu mà cô nguyện cống hiến tất cả.
Vu Đình Đình và Đường Hiểu Uyển ở trong phòng tám một hồi, đợi lúc hai người ra khỏi phòng thì nhìn thấy Diệp Lăng Phi mặc quần cộc, miệng đang ngân nga bài hát đi vào phòng tắm.
- Diệp đại ca!
Đường Hiểu Uyển gọi Diệp Lăng Phi một tiếng, Diệp Lăng Phi quay lại thấy Vu Đình Đình và Đường Hiểu Uyển, cố ý dùng ánh mắt say đắm nhìn hai người bọn họ, nói:
- Hai vị tiểu muội muội đang gọi anh sao?
Đường Hiểu Uyển bước nhanh qua, cô nói:
- Diệp đại ca, sau này chị Khả Hân cũng ở đây chứ?
- Sao anh biết được, em muốn hỏi thì tìm Khả Hân mà hỏi, anh không dám đụng vào cô ấy!
Diệp Lăng Phi nói xong nhìn vào phòng ngủ phụ, sau đó lại thở dài nói:
- Phụ nữ a phụ nữ. Luôn làm cho con người ta khó mà hiểu thấu được!
Diệp Lăng Phi bày ra bộ dạng độc giả cao tuổi khiến cho Đường Hiểu Uyển và Vu Đình Đình bật cười ha ha, cũng đã làm tan chảy đi sự ngượng ngịu trong lòng của Vu Đình Đình.
Lý Khả Hân làm bữa sáng, một nam ba nữ ngồi quanh trước bàn ăn, lúc này cũng đã sắp mười giờ rồi, nói bữa sáng chi bằng nói bữa trưa. Đây cũng là lần đầu tiên Diệp Lăng Phi cùng ngồi ăn cơm với ba người Lý Khả Hân, Đường Hiểu Uyển, Vu Đình Đình. Đường Hiểu Uyển và Vu Đình Đình thường cùng ăn chung thì không nói gì, chỉ là Lý Khả Hân vẫn có chút không thích ứng.
Trong bữa ăn Diệp Lăng Phi còn kể chuyện cười khiến cho mấy cô gái này cười ha ha rất vui vẻ. Ba người Lý Khả Hân, Đường Hiểu Uyển, Vu Đình Đình đã không còn cái cảm giác ngượng ngùng ban đầu nữa, ngược lại còn nói chuyện rất hợp gu, thật giống như người một nhà.
Diệp Lăng Phi ăn cơm xong trước, hắn đi ra phòng khách đợi ba người Lý Khả Hân, Đường Hiểu Uyển và Vu Đình Đình ăn xong. Nhưng đợi một lúc rồi đợi tiếp một hồi vẫn không thấy ba người bọn họ ra, Diệp Lăng Phi cũng chẳng biết ba cô gái này rốt cuộc đã tám chuyện gì trong phòng ăn nữa, sao chậm như vậy mà còn chưa ra.
Diệp Lăng Phi thấy vô vị bật ti vi lên, muốn xem ti vi để giải tỏa thời gian, nhưng đúng vào lúc này thì Trương Lộ Tuyết gọi điện đến.
- Diệp Lăng Phi, bây giờ anh có bận không?
Giọng của Trương Lộ Tuyết nghe có vẻ rất yếu ớt, Diệp Lăng Phi nghe ra được giọng yếu ớt đó của Trương Lộ Tuyết vội vàng hỏi:
- Lộ Tuyết, em sao vậy?
Từ sau khi Diệp Lăng Phi biết được Trương Lộ Tuyết đã mang thai con của mình thì tình cảm của hắn đối với Trương Lộ Tuyết cũng đã chuyển biến bản chất, trong đó đa phần cũng là tính trách nhiệm mà đa số đàn ông nên có. Diệp Lăng Phi không tránh khỏi căng thẳng muốn biết rốt cuộc Trương Lộ Tuyết đã gặp phải chuyện gì. Trương Lộ Tuyết hiện rõ dốc từng hơi nói với giọng yếu ớt:
- Em cảm thấy toàn thân không khỏe, hình như là cảm cúm rồi, Diệp Lăng Phi, anh có thể đưa em đến bệnh viện không?
- Không vấn đề, giờ em đang ở đâu?
Diệp Lăng Phi lo lắng vội hỏi.
- Em ở nhà!
Trương Lộ Tuyết nói.
- Sáng nay thức dậy em liền cảm thấy người không được khỏe, em vốn định uống thuốc nhưng lại sợ thuốc ảnh hưởng đến sức khỏe của thai nhi, bây giờ em đã rất hỗn loạn, em không muốn có đứa con này, nhưng em lại không muốn bị xảy thai, dù sao đó cũng là một sinh mệnh, tóm lại bây giờ em đang rất phiền, anh có thể đến đưa em đi bệnh viện không?
- Anh lập tức đến đó!
Diệp Lăng Phi nói.
Cúp máy xong Diệp Lăng Phi lập tức chạy vào nhà ăn thì nhìn thấy Lý Khả Hân vẫn còn đang cười cười nói nói với Vu Đình Đình, Đường Hiểu Uyển, Diệp Lăng Phi vội nói:
- Anh có việc gấp phải đi ra ngoài, có thể hôm nay không ở cùng với tụi em được rồi!
- Đi đi!
Lý Khả Hân khoát khoát tay với Diệp Lăng Phi nói:
- Không có anh ở đây tụi em nói chuyện càng vui vẻ hơn.
Diệp Lăng Phi hôn lên má mỗi người một cái, sau đó vội vội vàng vàng rời khỏi biệt thự. Nhìn Diệp Lăng Phi lái xe rời khỏi Lý Khả Hân đột nhiên thở dài nói:
- Mọi người nói xem chúng ta thích người đàn ông này rốt cuộc là may mắn hay bất hạnh đây?
………………………………………… …………………
Diệp Lăng Phi lái xe đến trước cổng nhà Trương Lộ Tuyết, hắn xuống xe vội vàng đi vào biệt thự. Lúc Diệp Lăng Phi đẩy cửa phòng Trương Lộ Tuyết thì nhìn thấy Trương Lộ Tuyết đang nằm trên giường, người được đắp chăn. Diệp Lăng Phi đến bên giường Trương Lộ Tuyết đưa tay ra chạm vào trán của Trương Lộ Tuyết nói:
- Có chút nóng, xem bộ bị cảm rồi!
- Em biết em bị cảm rồi, luôn cảm thấy người không được khỏe, có chút lạnh!
Trương Lộ Tuyết nói.
- Anh lên giường ôm em một lúc được không, bây giờ em cảm thấy rất lạnh!
Diệp Lăng Phi cởi giày ra bước lên giường, hắn ôm Trương Lộ Tuyết vào lòng, môi chạm vào má Trương Lộ Tuyết liền cảm thấy mặt cô hơi nóng nóng, hắn hỏi:
- Sao đang yên đang lành em lại bị cảm rồi, tối qua đã làm chuyện gì rồi?
- Không làm gì cả, chỉ là hát karaoke với Khả Nhạc thôi!
Trương Lộ Tuyết được Diệp Lăng Phi ôm chặt thì cảm thấy ấm áp hơn, cô sát môi lại bên mặt Diệp Lăng Phi hôn một cái nói:
- Giờ trong lòng em rất mâu thuẫn, em vừa không muốn gặp anh, lại vừa muốn gặp anh, anh biết không, em đã phát hiện ra em có phần yêu anh, em thật sự rất ngưỡng mộ Bạch Tình Đình, cô ấy có được một người chồng tốt như anh!
- Ngốc ạ, anh vốn không phải là một người chồng tốt, em không gả cho anh là may mắn của em đó. Em cũng biết một ngày Bạch Tình Đình tức giận không biết bao nhiêu lần, đừng nói chuyện này nữa!
Diệp Lăng Phi nói.
- Anh đưa em đến bệnh viện khám bệnh trước, nếu như có bệnh thì bắt buộc phải chữa trị, ngoan nào, mau dậy mặc quần áo!
Diệp Lăng Phi dỗ dành như một đứa trẻ mới có thể dỗ dành được Trương Lộ Tuyết rời khỏi giường, sau khi mặc xong áo quần đột nhiên Trương Lộ Tuyết dở chứng trẻ con, nhất định bảo Diệp Lăng Phi bồng cô lên xe. Diệp Lăng Phi không còn cách nào khác đành phải bồng Trương Lộ Tuyết xuống lầu rồi bồng lên xe, lúc này Trương Lộ Tuyết mới nói:
- Anh biết không, lúc nhỏ mỗi lần bệnh em đều bảo bố bồng em đến bệnh viện, hôm nay bệnh em lại nhớ đến bố, không biết bố em giờ ở bên Mỹ thế nào rồi, em định sau khi hết bệnh sẽ đi Mỹ thăm bố!
- Vậy cũng được, nếu như sau khi em đã qua bên Mỹ rồi thì tiện thể gởi lời hỏi thăm của anh với chủ tịch, lúc đầu khi anh mới đến thành phố Vọng Hải cũng may là được chủ tịch thu nhận anh!
Diệp Lăng Phi lái xe nhẹ nhàng nói:
- Lộ Tuyết, em là chủ tịch tập đoàn, không nhất thiết phải ngày ngày đến tập đoàn, anh cho rằng Trần Ngọc Đình có thể quản lý toàn bộ tập đoàn tốt, cô ấy là người làm việc lâu năm, đã ở nhiều năm trong tập đoàn Tân Á, rất hiểu rõ về tình hình ở tập đoàn Tân Á, điều quan trọng là cô ấy còn có năng lực trong phương diện này, em có thể giao lại cho Trần Ngọc Đình mà!
- Em rất hiểu năng lực của phó chủ tịch Trần, thời gian này đều là phó chủ tịch Trần quản lý tập đoàn. Chủ tịch như em làm gì có được kinh nghiệm phong phú như phó chủ tịch Trần, bây giờ em cũng đang học tập phó chủ tịch Trần.
Trương Lộ Tuyết nói.
- Em định tuần sau đi Mỹ!
- Nhanh thế à?
Diệp Lăng Phi sững sờ.
Trương Lộ Tuyết nghiêng mặt lại nhìn Diệp Lăng Phi một cái nhẹ nhàng nói:
- Cho dù em có ở lại thành phố Vọng Hải thì anh cũng không thể nào ở cùng em, hơn nữa nếu như em ở lại thành phố Vọng Hải khó tránh khỏi để cho Bạch Tình Đình biết được một số chuyện, như vậy sẽ không tốt cho cả anh và em. Diệp Lăng Phi, em nói thật lòng, em không muốn trở thành người thứ ba chen vào cuộc sống giữa anh và Bạch Tình Đình, em chỉ hy vọng anh có thể thỉnh thoảng đến thăm em.
- Xem em nói kìa, làm gì mà bi thương thế!
Diệp Lăng Phi nói.
- Vấn đề này có chút phức tạp, em phải cho anh thời gian để anh nghĩ nên giải quyết thế nào cho hợp lý, Lộ Tuyết, em phải tin anh, anh sẽ giải quyết tốt chuyện này, em, còn con nữa, anh sẽ làm cho cả hai thỏa mãn.
- Đừng có ngốc nữa, em sẽ không làm khó anh đâu!
Trương Lộ Tuyết nở nụ cười nói.
- Bây giờ em đã nghĩ thông rồi, nếu như đó thực sự là vận mệnh của em thì em sẽ chấp nhận. Có điều em cũng không mơ mộng nhiều, nói không chừng đợi đến lúc em đi Mỹ về em sẽ thay đổi chủ ý, không cần đứa bé này nữa, ai quy định em bắt buộc phải sinh con chứ!
Diệp Lăng Phi cười cười không nói gì, lúc này là lúc khó khăn nhất đối với Diệp Lăng Phi, hắn vốn cũng chẳng biết nên giải quyết như thế nào cả. Có thể hắn cũng nên suy nghĩ đến chuyện cho Trương Lộ Tuyết một thân phận, như vậy thì không thể không tránh khỏi nhiều vấn đề phải đối mặt, tóm lại, việc này rất nan giải đối với Diệp Lăng Phi, vô cùng vô cùng nan giải.
Xe của Diệp Lăng Phi rời khỏi biệt thự không lâu thì có một chiếc xe con màu đen từ trong tiểu khu của biệt thự chạy ra, một người đàn ông đeo kính đen, tay phải nắm chặt thành nắm đấm, hai mắt lóe lên tia phẫn nộ chằm chằm chạy theo hướng Diệp Lăng Phi lái chiếc xe đó đi.