- Đình Đình, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
- Cô gái kia là bạn học của em!
Vu Đình Đình nói,
- Em lo là cô ấy nhìn thấy em và Diệp đại ca ở đây!
- Là bạn học của em à?
Còn chưa đợi Diệp Lăng Phi nói tiếp thì Đường Hiểu Uyển đã nói một cách kinh ngạc:
- Đình Đình, em nói cô bé kia là bạn học của em á?
Vu Đình Đình gật đầu, Đường Hiểu Uyển kinh ngạc nói:
- Người đàn ông đó là ai? Là bạn trai của cô ấy à?
- Người đó thì em không biết!
Vu Đình Đình nói,
- Em cũng không biết anh ta là ai nữa!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Đến đây rồi thì còn làm gì nữa, vừa nãy em không thấy cô ấy và người đàn ông kia thân mật vậy sao, anh thấy ở đây là một tin tức lớn đấy!
Diệp Lăng Phi chỉ là nói một nửa mà không nói hết câu, sau đó Diệp Lăng Phi nói tiếp:
- Đi thôi, anh muốn chúng ta phải rời khỏi đây. Đình Đình, chúng ta cũng đi thôi!
Vu Đình Đình gật gật đầu, đi theo sau lưng Diệp Lăng Phi ra khỏi phòng. Diệp Lăng Phi cùng Vu Đình Đình và Đường Hiểu Uyển đi ăn cơm trưa, sau khi ăn xong thì ba người lại nói chuyện phiếm một lát, trong lòng Vu Đình Đình luôn nghĩ đến chuyện của Điền Tư, đợi sau khi Diệp Lăng Phi rời khỏi đây Vu Đình Đình đi đến phòng bệnh của bệnh viện. Khi Vu Đình Đình đến phòng bệnh thì nhìn thấy Trần Dương đang nằm một mình trên giường bệnh, Trần Dương khi nhìn thấy Vu Đình Đình đến đây thì cảm thấy rất bất ngờ.
- Đình Đình, không phải là cậu có việc sao, sao lại đến thăm mình?
Vu Đình Đình ngồi bên cạnh giường của Trần Dương cô cười nói:
- Mình đến thăm cậu mà, Trần Dương, Tư Tư đâu?
- Cô ấy có việc nên đã đi ra ngoài rồi!
Trần Dương nói.
- Mình cũng không biết Tư Tư làm gì nữa, tóm lại là mình cảm thấy hôm nay Tư Tư có chút kỳ lạ, mình cũng không biết nói sao nữa!
- Ồ!
Vu Đình Đình vốn không đem chuyện cô gặp ở khách sạn nói cho Trần Dương nghe, theo Vu Đình Đình thấy thì chuyện này không nên để cho Trần Dương biết. Vu Đình Đình ở trong phòng bệnh sau khi nói chuyện với Trần Dương mấy câu rồi mới đi…
Việc hợp nhất Tập đoàn Tân Á và tập đoàn Quốc tế Thế kỷ tiến hành rất nhanh, chỉ trong vòng hai ngày mà chuyện này đã được làm xong rồi, tên của Tập đoàn mới là tập đoàn Xây dựng Quốc Tế cũng được xác định rồi. Địa điểm làm việc của tổng bộ Tập đoàn là ở tòa nhà làm việc của tập đoàn Quốc tế Thế kỷ, tập đoàn Quốc tế Thế kỷ và tập đoàn Tân Á trở thành hai công ty con dưới công ty tập đoàn mới này.
Chuyện này xem ra dường như rất đơn giản, đăng ký công ty mới, xác định địa điểm làm việc của tổng bộ tập đoàn. Nhưng chuyện này khi làm thì rất phức tạp. Ban ngành của Tập đoàn tổng đã được xác định, và lựa chọn người cho nhiều phương diện, đương nhiên những chuyện này Diệp Lăng Phi đều không phải phiền não, Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết hai người này trong hai hôm này đều bận rộn vì chuyện này.
Diệp Lăng Phi xem ra rất nhàn hạ, theo Diệp Lăng Phi thấy thì tất cả những chuyện này đều đơn giản như vậy không cần mình phải quan tâm nữa. Khi Trương Lộ Tuyết và Bạch Tình Đình đang bàn bạc những công việc phải làm sau khi tổng bộ Tập đoàn Xây dựng Quốc Tế thành lập, Diệp Lăng Phi lại lái xe cùng Dã Thú đi Long Sơn.
Chuyện xây dựng ở Long Sơn bên đó đã tiến hành rất lâu, bây giờ công trình giai đoạn một của Long Sơn đã sắp xong rồi, vào tháng mười năm nay công trình giai đoạn một sẽ hoàn thành. Diệp Lăng Phi cùng Dã Thú đến Long Sơn để xem công trình giai đoạn một, đồng thời Diệp Lăng Phi cũng lấy trong căn cứ Long Sơn một vài vũ khí.
Bởi vì Diệp Lăng Phi và Tiêm Đao sau khi nói chuyện qua điện thoại vào ngày thứ hai thì Tiêm Đao bên đó đã có một tin tức, Đới Vinh Cẩm xác thực là có liên hệ với châu Phi và Khoa Nhung Hỏa Diễm. Tổ chức Khoa Nhung Hỏa Diễm này là thuộc về một trong mười tổ chức lớn của tổ chức lính đánh thuê, lúc đầu, tổ chức Khoa Nhung Hỏa Diễm đã có ân oán với Lang Nha, Lang Nha đã từng muốn đối phó với Khoa Nhung Hỏa Diễm, nhưng tiếc là tổ chức Khoa Nhung Hỏa Diễm này rất bí mật, căn bản là không thể điều tra ra được căn cứ địa của họ, mặt khác tổ chức Khoa Nhung Hỏa Diễm và những tổ chức lính đánh thuê lớn cũng vẫn duy trì mối quan hệ, nếu Lang Nha đối phó với Khoa Nhung Hỏa Diễm rất dễ gây nên một loạt những phản ứng. Sau khi suy nghĩ rất nhiều lần Lang Nha đã không triển khai hành động đối với tổ chức lính đánh thuê của Khoa Nhung Hỏa Diễm.
Có thể nói Khoa Nhung Hỏa Diễm luôn là cục đá đè nặng lên đầu của Diệp Lăng Phi, thế lực của Lang Nha thực sự là rất khổng lồ, nhưng Lang Nha là một tổ chức súng ống đạn dược, trong tay nắm giữ rất nhiều súng ống đạn dược, mà tổ chức này mỗi một quốc gia đều cần phải thông qua tổ chức súng ống đạn dược Lang Nha để lấy vũ khí, giống như một vài quốc gia ở Châu Âu, có thể thông qua kênh chính đáng để mua được vũ khí, có nhiều vấn đề khiến tổ chức súng ống đạn dược Lang Nha có nhiều bận tâm, do đó khi Diệp Lăng Phi nghe Tiêm Đao nói Quang Vinh Cầm có thể có quan hệ với tổ chức Khoa Nhung Hỏa Diễm, Diệp Lăng Phi trầm ngâm một lúc lâu mới nói:
- Tiêm Đao, triệu tập toàn bộ lực lượng mà tổ chức súng ống đạn dược Lang Nha chúng ta có thể triệu tập, từ tình báo toàn cầu của Khoa Nhung Hỏa Diễm, anh cần tìm hiểu toàn bộ tin tình báo. Nếu được anh hy vọng có thể nắm bắt được đường lối hành động của Lính đánh thuê Khoa Nhung Hỏa Diễm!
- Satan, anh lo là Khoa Nhung Hỏa Diễm sẽ đột kích Lang Nha phải không?
Tiêm Đao hỏi.
- Không phải!
Diệp Lăng Phi nói,
- Điều mà anh lo là Khoa Nhung Hỏa Diễm sẽ đột kích anh!
Diệp Lăng Phi sau khi nói câu này xong thì hắn lại nói tiếp:
- Khoa Nhung Hỏa Diễm luôn quấy nhiễu tổ chức Lang Nha của chúng ta, lần này, nếu Khoa Nhung Hỏa Diễm thật sự là có liên hệ với Đới Vinh Cẩm thì hành động làm lần này nhắm vào tổ chức lính đánh thuê Khoa Nhung Hỏa Diễm, anh coi như đó là con mồi anh phải dụ người của Khoa Nhung Hỏa Diễm ra, một khi chúng ta tìm thấy người của Khoa Nhung Hỏa Diễm há chẳng phải là có thể tìm thấy căn cứ của Khoa Nhung Hỏa Diễm, như vậy thì có thể tiêu diệt được Khoa Nhung Hỏa Diễm rồi!
- Satan, ý của anh là động thủ với Khoa Nhung Hỏa Diễm à?
Tiêm Đao hỏi.
- Anh lúc trước khi ở Lang Nha đã chuẩn bị động thủ với Khoa Nhung Hỏa Diễm rồi chỉ là vì một số chuyện nên khiến anh không thể động thủ với Khoa Nhung Hỏa Diễm được!
Diệp Lăng Phi nói,
- Mấy năm gần đây, Khoa Nhung Hỏa Diễm và chúng ta không có xung đột gì, nhưng nếu lần này Khoa Nhung Hỏa Diễm và Đới Vinh Cẩm có liên hệ với nhau thì có thể động thủ với Khoa Nhung Hỏa Diễm được rồi. Nhưng lần này anh không dùng vũ lực đơn giản như vậy đâu, mà còn dùng cả ngoại giao nữa, có thể nói là Tiêm Đao, cậu điều tra rõ ràng hành tung của Khoa Nhung Hỏa Diễm cho anh. Điều mà anh cần làm đó là giăng một cái lưới lớn để người của Khoa Nhung Hỏa Diễm tự mình chui vào cái lưới lớn đó!
- Dạ, em biết rồi!
Tiêm Đao nói.
Diệp Lăng Phi lần này cùng với Dã Thú đến Long Sơn chính là dự định mang một vài vũ khí chuẩn bị phòng thân. Xe của hắn chạy rất chậm, con đường từ thành phố đến Long Sơn vẫn chưa thật tốt, hệ thống đường chính này ít nhất cũng phải chờ đến công trình đợt hai của Long Sơn mới có thể bắt đầu Diệp Lăng Phi phải đem con đường từ thành phố lên Long Sơn sửa thành đường cao tốc, dựa theo tiêu chuẩn của đường cao tốc mà xây dựng lại con đường này. Trước mắt kế hoạch này tạm thời chưa có cách nào để thực hiện được, bởi vì dự án mở Long Sơn nên cần một lượng lớn cát, xi măng, thép và các vật liệu kiến trúc, nếu con đường Long Sơn này bắt đầu trùng tu thì những vật liệu kiến trúc này sẽ không thể mau chóng mà vận chuyển đến Long Sơn được, do đó ảnh hưởng đến tiến trình xây dựngLong Sơn.
Diệp Lăng Phi và Dã Thú đi trên đường Long Sơn bắt gặp không ít xe tải lớn chất đầy vật liệu kiến trúc chạy thẳng đến Long Sơn. Khi đến Long Sơn, Diệp Lăng Phi vốn không có thời gian đi công trường kiến trúc mà lái xe đến phía nam Long Sơn, ở đó là căn cứ của Lang Nha, lúc đầu Dã Thú nghĩ là đào ở đây lên thành lập một căn cứ địa hoàn mỹ, sau đó vì một vài nguyên nhân nào đó mà kế hoạch này bị bỏ qua, Dã Thú cũng không đào núi ở đây mà chỉ là xây một vài kiến trúc để cất giữ vũ khí. Long Sơn vốn là một khu du lịch nghỉ dưỡng, mà sau khi bị Dã Thú mua lại thì đã cấm người nước ngoài đến đây. Diệp Lăng Phi dừng xe lại và đẩy cửa xe bước xuống.
Không khí hoang dã ở đây so với ở thành phố tốt hơn nhiều, với sự thâm nhập mang tính thành thị hóa thì đất đai càng ngày càng bị đem xây nhà, cây cối càng ngày càng bị đốn sạch, trong quá trình thành thị hóa nhanh như vậy thì càng ngày càng nhiều màu xanh bị đẩy xa mọi người. Nghỉ chân ở trong thành phố, bạn sẽ thấy khắp nơi đều là vật kiến trúc cốt sắt xi măng, bạn sẽ thấy thành phố này trở nên thiếu sức sống, thiếu đi sinh lực, sống ở thành phố càng lâu càng cảm thấy áp lực, càng cảm thấy ngột ngạt, thiên nhiên sau khi bị loài người vô tình hủy hoại thì thiên nhiên sẽ bằng cách thức đó mà báo đáp lại con người, bây giờ thiên nhiên đã báo đáp lại loài người, chỉ là con người cứ lo suy nghĩ đến lợi ích trước mắt mà không biết họ đang từng bước đi dần đến cái chết.
Thành phố Vọng Hải là một thành phố trẻ, thành phố này rất mới. Với thành phố như vậy thì không cần lo lắng đến việc bảo tồn kiến trúc cổ, bởi vì bản thân thành phố này đã không có một kiến trúc cổ nào. Nhưng so với thành phố có đền miếu hàng ngàn năm mà nói thì thành phố này cũng thiếu một vài chi tiết văn hóa.
Văn hóa là một thứ cần được lưu truyền và kế thừa mà kiến trúc cổ này cũng giống như loại văn hóa cần lưu truyền và kế thừa đó, một khi một thành phố bị lợi ích kinh tế làm cho mờ mắt thì tất cả những người lãnh đạo chỉ quan tâm đến công trạng của họ, quan tâm đến tài chính của họ, như vậy thì thành phố đó thật là đáng thương.
Đặc biệt là khi đền miếu cổ hàng ngàn năm đã bị đạp đổ mà đem đi bán đấu giá để thu được lợi ích to lớn hơn, như vậy thì thật đáng thương cho văn hóa, nhân loại, nếu muốn phát triển thì phải bảo tồn những thứ đó.
Cũng cần phải bảo tồn những thứ vốn thuộc về mặt đất, sớm nhìn thấy ánh mặt trời vốn không phải là một việc tốt, người xưa chẳng qua là muốn ngủ yên trên mặt đất, người sống hiện tại lại hà tất phải nhất định đào nơi yên nghỉ của người xưa lên, để cho linh hồn họ không được sống yên ổn à?
- Lão đại, em ở đây đâu có quản gì đâu!
Dã Thú sau khi dừng xe thì đi đến bên cạnh Diệp Lăng Phi và nói:
- Long Sơn này em nghĩ là chặt hết cây ở trên núi đi, xây dựng một vài căn biệt thự giống như biệt thự ở Nam Sơn vậy, đến lúc đó chúng ta có thể cùng nhau đến đây mà tiêu khiển, Lão đại, anh thấy ý tưởng đó của em thế nào?
- Không hay!
Diệp Lăng Phi quay đầu lại và nói:
- Nhà ở thành phố Vọng Hải đã đủ nhiều rồi, cậu xây thêm nhiều biệt thự như vậy để làm cái gì?
Diệp Lăng Phi nói rồi chỉ tay về vùng đất đang mở mang dưới chân núi Long Sơn và nói:
- Cậu không nhìn thấy sao? Dưới chân núi này đang xây dựng một thành phố mới, ở đó có đủ nhà cho cậu ở đấy, cậu còn muốn mở mang Long Sơn nữa à, Dã Thú, lúc đầu sỡ dĩ anh lựa chọn Long Sơn thành phố mới thành lập ở đây, vừa đúng nhìn thấy ngọn núi Long Sơn này, cậu nhìn xem, cây cối trên núi này thật xanh, có thể làm cho không khí tươi mát, đây mới chính là căn bản, cậu không những không được chặt cây ở đây mà phải dốc sức bảo vệ chúng, và đem hết điểm du lịch ở phía bắc hủy cho anh, toàn bộ trồng cây hết, cậu rõ chưa?
Dã Thú nghe Diệp Lăng Phi nói xong câu này thì gật gật đầu và nói:
- Lão đại, em biết rồi, bữa sau em sẽ đem những thứ lộn xộn ở đây thiêu hủy hết!
Diệp Lăng Phi cất bước đi về hướng những ngôi nhà đó, Dã Thú cũng không gọi lại, hắn và Diệp Lăng Phi hai người cùng đi vào bên trong kho hàng lấy ra một vài vũ khí, trong đó có cái dài, cái ngắn, Dã Thú đều đem những vũ khí này bỏ vào trong cốp xe sau của Diệp Lăng Phi, sau khi đậy chặt cốp lại thì Dã Thú lấy trong người ra một điếu thuốc đưa cho Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi đưa điếu thuốc lên miệng, Dã Thú rút ra chiếc bật lửa và mồi thuốc cho Diệp Lăng Phi.
- Dã Thú, chúng ta đi lên đỉnh núi đi!
Diệp Lăng Phi lấy điếu thuốc trên miệng ra và nhìn Dã Thú đang mồi thuốc bên cạnh, hắn nói:
- Dã Thú, chúng ta đã lâu rồi không ngồi lại nói chuyện với nhau, vừa đi vừa nói chuyện nhé!
Sau khi mồi thuốc thì Dã Thú hút một hơi sâu và lập tức lấy điếu thuốc trên miệng ra và nói:
- Lão đại, hai ngày nay em cẩn thận từng li từng tí, ài, bây giờ em cảm thấy giống như có lỗi với lương tâm mình vậy, trước mặt Tuyết Hoa em không ngẩng đầu nổi!
Diệp Lăng Phi giơ chân lên và đá một hòn đá nhỏ văng lên phía trước, hòn đá đó bay về hướng bụi cỏ rớt vào trong bụi cỏ và lăn lông lốc cuối cùng đụng vào một cái cây thì mới dừng lại.
Diệp Lăng Phi trong tay kẹp điếu thuốc, đầu ngón tay vì đang kẹp điếu thiếu nên đã bị đen vàng đi. Người hút thuốc như vậy đại đa số đều có đặc điểm như thế này, bởi vì mùi thuốc lá tỏa ra những thứ xung quanh khiến đen và vàng cả, người hút thuốc có thói quen dùng hai ngón tay kẹp điếu thuốc lại nên khiến cho đầu ngón tay đen vàng đi.
Đồng thời, bề mặt răng của người hút thuốc cũng có khói, hầu như nửa năm cần phải đi tẩy răng, nếu không thì khi nói có thể lộ hết ra cả hàm răng vàng, nếu nói khó coi thì thật là khó coi.
Diệp Lăng Phi cất bước đi lên núi, khi hắn nghe thấy Dã Thú nói câu này thì hắn cười nói:
- Dã Thú ai bảo cậu làm chuyện trái với lương tâm làm gì, tên nhóc này, cậu không chịu bỏ cái tật đó à?
- Lão đại, anh không phải cũng như vậy sao? Em chỉ là học theo anh thôi!
Dã Thú đi theo phía sau Diệp Lăng Phi hắn cười nói:
- Lão đại, bạn gái của anh cũng không ít đâu, em mà so với anh thì còn ít hơn rất nhiều. Ai bảo anh là Lão đại của em, đương nhiên em phải học hỏi từ anh rồi, Lão đại như thế nào thì em là tiểu đệ phải học theo Lão đại như thế ấy chứ! Lão đại, anh nói xem em nói vậy có đúng không?
- Đúng cái đầu cậu!
Diệp Lăng Phi cười và mắng,
- Anh mà giống cậu sao? Cậu thấy có khi nào anh thảm hại như cậu thế không, cậu nói cậu sao, tìm phụ nữ thì tìm những loại không đứng đắn, cậu không thể tìm những người phụ nữ chính chung, giống như thành phần tri thức trong công ty, chí ít không cần lo lắng họ ra tay với cậu!
- Lão đại, nói thì đơn giản nhưng làm thì mới thấy khó đấy ạ!
Dã Thú đưa điếu thuốc lên miệng, sau khi hút một hơi thì khẽ thở dài và nói:
- Lão đại, bộ dạng của em không nhã nhặn như anh, em không tài hoa như Lão đại, còn những phương diện khác thì em cũng không cần nói nhiều nữa, ngoại trừ em mạnh hơn Lão đại về mặt đó một chút thì em thật sự không biết làm sao mới có thể giống như Lão đại được!
- Cái gì, cậu nói phương diện đó cậu mạnh hơn anh à?
Diệp Lăng Phi nghe thấy Dã Thú nói câu nói này thì trợn mắt nhìn Dã Thú một cái và nói:
- Dã Thú, cậu dựa vào đâu mà biết là cậu mạnh hơn anh về mặt đó hả? Cái tên nhóc này, nếu mà nói trước mặt người khác những câu nói này thì anh không tha cho cậu đâu đấy!
- Hì hì, em chỉ là đùa chút thôi mà!
Dã Thú cười nói,
- Lão đại, anh đừng có giận em nhé!
- Anh với cậu mà giận cái gì!
Diệp Lăng Phi nói,
- Dã Thú, chúng ta là anh em, lẽ nào cậu cho là giữa anh em mà còn giận hờn sao? Nhưng Tuyết Hoa không giống như anh. Cậu có thể dùng khẩu khí đó mà nói với anh nhưng khi nói với Tuyết Hoa thì không thể nói như vậy, cậu có hiểu không? Khi nói chuyện thì phải nhỏ nhẹ một chút!
- Lão đại, chuyện này trong lòng em cũng biết rồi!
Dã Thú nói.
- Bây giờ, khi em nói chuyện với Tuyết Hoa thì đều rất nhỏ nhẹ. Khó chịu đến muốn chết nhưng nói đi nói lại thì đó cũng là bà xã tốt của mình, khi ngủ với Tuyết Hoa không cần lo lắng Tuyết Hoa nửa đêm canh ba dậy động thủ với em, càng không cần đề phòng Tuyết Hoa sẽ có âm mưu gì đối với em, yên tâm lắm!
- Con khỉ!
Diệp Lăng Phi mắng,
- Nếu đến nỗi vợ của cậu mà cậu còn không tin được thì cậu còn tìm Tuyết Hoa làm gì, còn không bằng đi tìm một tình nhân. Dã Thú, danh từ vợ không phải tùy tiện mà gọi được đâu, cậu phải hiểu rõ, cậu đã có vợ rồi, đó chính là biểu thị rằng cô ấy là người của cậu, cậu phải thật tâm thật ý đối với cô ấy. Bên ngoài cậu có thể chơi bời nhưng không thể để vợ cậu tổn thương. Anh không phải muốn ngăn cậu tìm người phụ nữ bên ngoài. Nhưng trước khi tìm phụ nữ thì cậu cần phải suy nghĩ kỹ làm sao có thể làm cho vợ mình không bị tổn thương!
- Lão đại, em cũng làm như vậy mà!
Dã Thú nghe Diệp Lăng Phi nói câu đó xong thì hắn nói:
- Nhưng Tuyết Hoa rất thông minh, cô ấy thông minh hơn em nhiều đấy, không biết vì sao Tuyết Hoa luôn biết em muốn làm gì. Em muốn gạt cô ấy cũng không thể gạt được!
- Không thể gạt được thì chính là do cậu bất tài!
Diệp Lăng Phi nói.
- Dã Thú, cậu tốt xấu gì cũng là một tên buôn bán qua rất nhiều súng ống đạn dược, anh rất buồn, cậu là sao có thể sống đây, nhìn cậu thật ngốc. Cậu đến cả chuyện nhỏ vậy mà cũng không được, Dã Thú, nếu như cậu nói cậu không thông minh như Tuyết Hoa thì anh không quản cậu nữa, vợ chồng cậu mà có chuyện gì thì tự mình giải quyết đi!
Dã Thú cười nói:
- Lão đại. Em biết, sau này em nhất định sẽ cẩn thận. Lần trước để xảy ra chuyện, em đâu còn dám lại để xảy ra chuyện nữa chứ!
Dã Thú nói đến đây thì điện thoại hắn reo lên.
Dã Thú rút điện thoại di động ra nhìn một cái và nói:
- Lão đại, đó là điện thoại của Tuyết Hoa!
Diệp Lăng Phi không nói gì, hút thuốc và đi lên núi. Dã Thú nghe điện thoại, khi điện thoại được kết nối thì Dã Thú nói:
- Bà xã, có chuyện gì vậy?
Đầu dây bên kia truyền lại giọng của Tuyết Hoa, Tuyết Hoa dường như muốn hỏi Dã Thú đang ở đâu, đang ở với ai. Sau chuyện lần trước, Tuyết Hoa càng nghiêm ngặt với Dã Thú hơn. Còn Dã Thú thì mấy ngày nay cũng ngoan ngoãn hẳn. Hắn nghe Tuyết Hoa hỏi mình đang ở đâu và ở với ai thì Dã Thú vội vàng nói:
- Anh đang ở với Lão đại, Tuyết Hoa, anh đưa điện thoại cho Lão đại, em nói chuyện với Lão đại nhé!
Dã Thú nói rồi đi mấy bước thật nhanh đến trước mặt Diệp Lăng Phi và nói:
- Lão đại, là điện thoại của Tuyết Hoa, phiền anh nói với cổ giúp em!
Diệp Lăng Phi trong tay cầm điếu thuốc chỉ còn lại một nửa đem vứt xuống dưới chân. Sauk hi dùng chân dập tắt thì hắn cầm lấy điện thoại và cười nói:
- Tuyết Hoa, đã lâu không gặp rồi, gần đây em thế nào?
- Em rất tốt ạ!
Tuyết Hoa khi nghe thấy tiếng nói của Diệp Lăng Phi thì cô yên tâm nhiều, Tuyết Hoa lo Dã Thú đang ở cùng người phụ nữ khác ở bên ngoài. Bây giờ sau khi nghe tiếng Diệp Lăng Phi thì Tuyết Hoa bớt lo lắng và nói:
- Diệp đại ca, Dã Thú đang ở cùng anh à, vậy thì em yên tâm rồi!
- Tuyết Hoa, anh biết rồi!
Khi Diệp Lăng Phi nói thì nhìn Dã Thú một cái, trong tay hắn cầm điện thoại nói với Tuyết Hoa:
- Anh sẽ khuyên Dã Thú, Tuyết Hoa, em cũng biết, cuộc sống trước đây của Dã Thú khiến nó không thể nào thích ứng với xã hội này nhanh như vậy được, bây giờ anh đã cảm thấy Dã Thú thay đổi nhiều rồi. Trước đây, Dã Thú động một cái là đòi đánh người, càng không cần nói đến chuyện giết người gì đó, Dã Thú bây giờ tất cả mọi thứ đều thay đổi là có liên quan đến em đấy. Là em đã khiến Dã Thú hiểu được trong tình huống nào phải biết kiềm chế tính tình, tu tâm dưỡng tính, nó bây giờ cũng sắp làm bố rồi, đây là chuyện mà anh tin sẽ khiến Dã Thú bỏ được những tật xấu trước đây, nhưng, em phải cho Dã Thú một chút thời gian. Tuyết Hoa, sau này Dã Thú không tốt chỗ nào thì em nói với anh, để anh dạy dỗ tên nhóc này, em cũng đừng tức giận, bây giờ em đang mang thai, phụ nữ mang thai không thể giận dữ được. À, đúng rồi, Hân Mính nhà anh cũng đang mang thai, em có thể đến gặp Hân Mính rồi hai người bọn em cùng nhau nói chuyện, nhất định sẽ có không ít điểm chung đâu đấy!
- Diệp đại ca, em biết rồi!
Tuyết Hoa nói,
- Em cũng biết Dã Thú thay đổi, có thể là cách làm trước đây của em khiến Dã Thú cảm thấy phiền phức, em sẽ cố gắng hết sức để kiềm chế tính tình của em, sau khi em mang thai, thì tính tình thay đổi không ít, lúc nào cũng bực mình!
- Tuyết Hoa, nếu em biết tình tính em không tốt thì cố gắng đừng nổi nóng với Dã Thú. Như vậy sẽ khiến em không vui. Thế thì sẽ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng em đấy. Nghe anh nói, sau này có chuyện gì thì cố gắng từ từ nói chuyện với Dã Thú. Đừng nên nổi nóng, như vậy không tốt cho sức khỏe và đứa bé đâu!
- Em biết rồi!
Tuyết Hoa nói.
- Diệp đại ca, như vậy thì em không nói nhiều nữa!
Diệp Lăng Phi đưa điện thoại cho Dã Thú, Dã Thú cầm điện thoại đưa lên bên tai nghe thì Tuyết Hoa đã cúp máy rồi. Dã Thú buông điện thoại và cười nói với Diệp Lăng Phi:
- Lão đại, anh thật giỏi, chỉ với mấy câu này đã đối phó được với Tuyết Hoa rồi, nếu em có bản lĩnh của Lão đại thì em sẽ không cần phải lo lắng nữa!
Diệp Lăng Phi nhìn Dã Thú một cái và nói:
- Được rồi, Dã Thú, cậu đừng nói nhiều nữa. Chuyện sau này tự mình giải quyết đi. Anh sẽ không giúp gì cả. Sau này cậu tự làm đi, anh không phải là thần thánh gì đâu mà chuyện gì cũng giúp cậu đối phó. Khi nãy anh nói rồi đây, để Tuyết Hoa đi gặp Hân Mính cùng Hân Mính nói chuyện phiếm nhiều hơn!
- Lão đại, em cũng nghĩ như vậy!
Dã Thú nói,
- Lần trước em còn nói với Tuyết Hoa là phải để Tuyết Hoa đi gặp Chu Hân Mính nói chuyện. Nhưng Lão đại, nhà anh cách nhà em hơi xa, đi lại cũng không tiện lắm, hay anh dọn đến chỗ em đi. Em ở biệt thự bên bờ biển cũng được lắm đấy!
Dã Thú nói như vậy trái lại là nhắc nhở Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi khẽ chau mày và nói:
- Dã Thú, cậu nói câu này có ý nhắc nhở anh đấy à, anh thực sự nên tìm một biệt thự khác. Dã Thú, chỗ ở của cậu khu biệt thự Dương Quang bên đó có biệt thự nào nhìn được cảnh biển không, cậu xem thử rồi để anh mua một cái!
- Chuyện này dễ ợt ấy mà!
Dã Thú nói.
- Em thấy ở khu biệt thự Dương Quang đó có một biệt thự khác chưa bán. Bây giờ em gọi điện thoại giúp anh hỏi thử, căn biệt thự đó đã được sửa chữa rồi. Chỉ cần mua về là có thể dọn vào ở ngay lập tức, rất tiện lợi!
- Ừ!
Diệp Lăng Phi gật gật đầu và nói:
- Bây giờ cậu hỏi giúp anh đi, lần này anh không biết Đới Vinh Cẩm giở trò gì, hắn biết chỗ nhà anh ở. Thời gian này mà dọn đi thì khá tốt, có thể tránh cho Đới Vinh Cẩm có cơ hội nào. Ngộ nhỡ Đới Vinh Cẩm bí mật lén lút vào Vọng Hải để tiến hành báo thù anh thì biệt thự của anh nhất định sẽ là đối tượng đột kích đầu tiên của hắn. Anh không muốn chuyện này xảy ra, phiêu lưu lắm, Dã Thú, bây giờ cậu chọn cho anh một căn biệt thự khác ở chỗ biệt thự của cậu đi, hai ngày nữa anh sẽ dọn đến!
- Lão đại, bây giờ em gọi điện thoại!
Dã Thú nói rồi móc điện thoại ra. Rất nhanh, Dã Thú đã bỏ điện thoại xuống và nói với Diệp Lăng Phi:
- Lão đại, xong rồi, nếu ngày mai anh có thời gian thì có thể đến xem nhà!
- Được!
Diệp Lăng Phi nói,
- Càng nhanh càng tốt nhé! Trưa ngày mai anh đi đến đó xem thử, nếu ngôi nhà đó thích hợp thì anh sẽ quyết định mua và mau chóng dọn đến ở, chí ít phải chuẩn bị cho mình nhiều nơi để đến chứ!
Dã Thú và Diệp Lăng Phi đi lên núi khoảng mười mấy mét thì Dã Thú dừng bước, quay đầu nhìn lại dự án mở Long Sơn dưới chân núi một cái, hắn nói:
- Lão đại, căn nhà này khi nào chúng ta có thể dời đi đây?
- Nhanh nhất cũng là tháng mười năm nay!
Diệp Lăng Phi nói,
- Vào tháng mười năm nay thì đợt đầu tiên mới hoàn thành. Đợt thứ hai phải vào tháng năm năm sau. Kế hoạch hoàn công này so với dự kiến của anh đã nâng cao lên rất nhiều, trước đây anh dự định là ba năm nhưng anh thấy rằng nếu dựa vào dự án mở ở Long Sơn bên này xây xong thì không biết phải đợi đến khi nào mới vào được. Do đó anh đã thay đổi kế hoạch, rút ngắn đợt thứ nhất và đợt thứ hai, như vậy chúng ta có thể vào ở. Tình hình của thành phố Vọng Hải ở đó cũng nên cải thiện, chuyện này không phải là ngày một ngày hai có thể hoàn thành, cho nên trước hết chúng ta cứ dọn đến đây ở đã. Đợi khi lực lượng mình mạnh rồi thì xử lý tình hình Thành phố Vọng Hải bên đó một chút!
- Lão đại, chuyện này cần vậy sao?
Theo Dã Thú thấy Diệp Lăng Phi hoàn toàn không cần phải làm như vậy. Chuyện kiến thiết thành phố này là chuyện của chính phủ, có liên quan gì tới bọn họ đâu? Hơn nữa bọn họ có tiền không cần phải cứ ở Vọng Hải, có thể đến một quốc gia khác hoặc thành phố khác ở. Cách nghĩ của Dã Thú và Diệp Lăng Phi không giống nhau, theo Diệp Lăng Phi thì hắn đã quen với cuộc sống ở thành phố Vọng Hải, môi trường ở đây cũng khá quen thuộc rồi. Nếu có thể làm cho Vọng Hải tốt hơn thì có thể ở Vọng Hải sinh sống luôn. Mục đích mà Diệp Lăng Phi làm như vậy là vì người khác, hơn nữa cũng là vì hắn, vì hắn nghĩ đến tương lai khi con hắn ra đời.
Cho nên Diệp Lăng Phi mới muốn cải tạo lại thành phố Vọng Hải. Theo Diệp Lăng Phi thấy thì mình cũng không cần phải nói với Dã Thú, Dã Thú cũng không hiểu rốt cuộc là mình đang làm gì. Thà là như vậy để cho Dã Thú cứ làm theo những lời mình căn dặn là được rồi.
Diệp Lăng Phi không giải thích với Dã Thú. Hắn quay người lại, tiếp tục đi lên núi. Dã Thú vội đi theo sau và nói:
- À, đúng rồi, Lão đại, anh lấy mấy khẩu ngắn này làm gì vậy, em nhớ Lão địa đâu có thích dùng súng lục đâu?
- Anh thích dùng dao găm!
Diệp Lăng Phi nói,
- Những khẩu súng lục này anh giữ để ngộ nhỡ có khi dùng đến, đương nhiên trong đó có một khẩu là cho phụ nữ Nhật Bản dùng!
- Phụ nữ Nhật Bản?
Dã Thú hỏi.
- Ừ!
Diệp Lăng Phi nói một cách rất chắc chắn,
- Là bảo vệ Nhật Bản dùng, Dã Thú, Yonchien Yamakawa lần trước không phải đã đến Vọng Hải sao? Khi đó con gái hắn, Suzu Yamakawa và hộ vệ Minako đều ở lại, tình hình bây giờ không rõ ràng, anh cần để Minako bảo vệ cho Tình Đình. Đương nhiên phải đưa súng cho Minako chứ!
- Lão đại, anh nói là nhà anh có hai cô gái Nhật Bản xinh đẹp ư?
Dã Thú nói đến đây thì hai mắt hắn sáng rỡ lên, mỗi khi hai mắt của Dã Thú sáng lên thì luôn có một chút dục vọng. Lần này lại bởi vì nghe đến phụ nữ Nhật Bản thì hai mắt của Dã Thú lại sáng lên. Diệp Lăng Phi nhìn Dã Thú một cái và nói:
- Chuyện này không liên quan gì đến cậu, Dã Thú, cậu đừng có chủ ý với Suzu Yamakawa và Minako!
- Em hiểu, em hiểu, Lão đại lại giữ riêng cho mình dùng rồi!
Dã Thú cười nói:
- Suzu Yamakawa đó em đã thấy qua rồi, cô bé đó thật là xinh đẹp đấy!
- Được rồi, Dã Thú, không nói chuyện này nữa!
Diệp Lăng Phi nói,
- Hay là nói chuyện của Khoa Nhung Hỏa Diễm đi, nếu Đới Vinh Cẩm lần này thật sự đến tìm Khoa Nhung Hỏa Diễm mà Khoa Nhung Hỏa Diễm thật sự xuất ra lính đánh thuê thì anh định sẽ tiêu diệt Khoa Nhung Hỏa Diễm, anh là con mồi đó, chỉ cần người của Khoa Nhung Hỏa Diễm dám đến thì anh sẽ tìm được đại bản doanh của Khoa Nhung Hỏa Diễm và tiêu diệt tổ chức lính đánh thuê của Khoa Nhung Hỏa Diễm, câu lạc bộ quân hỏa của Mỹ vốn không hoàn toàn bị tiêu diệt, nếu chúng ta không giết chết những tên khốn trong câu lạc bộ quân hỏa của Mỹ thì bọn họ rất có thễ sẽ có một âm mưu khác với chúng ta, đây thật là phiền phức đấy. Mấy năm nay, câu lạc bộ quân hỏa của Mỹ luôn kinh doanh trong mạng lưới quan hệ của bọn chúng, ở nước Mỹ có không ít người giúp đỡ của câu lạc bộ quân hỏa của Mỹ. Cậu đừng thấy cách chính khách Mỹ ủng hộ Lang Nha chúng ta nhưng trong tận đáy lòng họ lại hy vọng câu lạc bộ quân hỏa của Mỹ có thể lại phục hồi, bởi vì bọn họ không muốn thấy cục diện độc quyền của chúng ta. Thủ đoạn chơi công bằng này đối với họ mà nói thì tuyệt đối là nhỏ nhặt, không có gì khó. Hơn nữa cái chúng ta cần làm là để các chính khách buông bỏ ý nghĩ đó, nếu bọn họ muốn âm thầm ủng hộ cho một tổ chức nào đó thì chỉ có thể thông qua chúng ta mà buôn lậu vũ khí thôi!
- Lão đại, tổ chức đánh thuê Khoa Nhung Hỏa Diễm chúng ta đã không ít lần giao thủ với bọn họ!
Dã Thú nói,
- Em cảm thấy tổ chức lính đánh thuê này không đơn thuần là một tổ chức lính đánh thuê bình thường đâu, sau lưng bọn chúng có thể có cả một quốc gia giúp đỡ đấy!
- Dã Thú, tôi nói cậu rất thông minh mà!
Diệp Lăng Phi nói một cách chắc chắn,
- Cậu nói không sai, Khoa Nhung Hỏa Diễm có thể ẩn nấp tốt như vậy thì có quan hệ không ít với sự ủng hộ của quốc gia đâu. Đây cũng là nguyên nhân quan trọng mà anh muốn tìm đến đại bản doanh của Khoa Nhung Hỏa Diễm. Chỉ có thể tìm đến đại bản doanh của Khoa Nhung Hỏa Diễm mới có thể biết rốt cuộc là ai đang ở sau lưng ủng hộ cho tổ chức lính đánh thuê, đồng thời chúng ta cũng có thể thông qua con đường ngoại giao mà gây áp lực lớn với họ, nhưng vẫn cần tìm đến đại bản doanh của Khoa Nhung Hỏa Diễm, nếu tìm không thấy đại bản doanh của Khoa Nhung Hỏa Diễm thì kế hoạch này sẽ bị thất bại, cho nên anh muốn làm một con mồi để dụ Đới Vinh Cẩm và người của Khoa Nhung Hỏa Diễm ra!
- Lão đại, anh làm như vậy cũng khá là nguy hiểm đấy!
Dã Thú sau khi nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì lắc đầu nói:
- Lão đại, cứ cho là nah muốn dụ Đới Vinh Cẩm và Khoa Nhung Hỏa Diễm ra thì cũng không cần mình phải nguy hiểm như vậy chứ!
- Không cần làm như vậy lẽ nào cậu còn cách nào hay hơn à?
Diệp Lăng Phi nhìn Dã Thú nói:
- Dã Thú, cậu nói cho anh biết còn cách nào hay hơn cách này không?
Dã Thú gãi đầu và nói:
- Cái này…!
Diệp Lăng Phi nhìn bộ dạng của Dã Thú thì cười nói:
- Dã Thú, cậu nghĩ không ra cách nào tốt hơn thì đành phải làm theo cách này thôi, kỳ thực anh cũng không muốn như vậy nhưng anh không có lựa chọn, anh tìm không ra Đới Vinh Cẩm và cũng tìm không ra Khoa Nhung Hỏa Diễm. Anh chỉ có thể ngồi đây đợi bọn chúng tìm anh thôi, anh phải giăng một cái lưới to đợi bọn chúng nhảy vào. Đến lúc đó Dã Thú cậu và Dã Lang phải chuẩn bị cho tốt đấy!
- À, nói đến tên nhóc Dã Lang, nó không phải là đi Hồng Kông sao, đã trở về chưa?
- Vẫn chưa!
Dã Thú nói.
- Hôm qua em gọi điện thoại cho hắn, hắn còn ở Hồng Kông, Lão đại nếu anh cần hắn thì em gọi điện thoại cho hắn bảo hắn về gấp!
Diệp Lăng Phi xua xua tay và nói:
- Chuyện này hoàn toàn không cần đâu, đừng bảo Dã Lang về, người ở đây anh đã điều động đủ rồi. Nếu thực sự là không đủ thì có thể điều động thêm bộ đội. Dã Thú, cứ để Dã Lang ở Hồng Kông đợi đi!
- Lão đại, anh để Dã Lang ở Hồng Kông làm gì, sao không gọi hắn về Vọng Hải?
Dã Thú nghe Diệp Lăng Phi nói câu này thì hắn nói:
- Chúng ta ở đây còn có nhiều chuyện, nếu Dã Lang về thì có thể giúp chúng ta một tay, Lão đại, anh nói có phải không?
Diệp Lăng Phi xua xua tay và nói:
- Đừng gọi Dã Lang về, cứ để Dã Lang ở Hồng Kông đợi mấy ngày đi, nếu nó thích sống ở Hồng Kông thì không về Vọng Hải cũng được. Ồ, Angel đã về Anh rồi, Dã Thú, cậu có biết không?
Dã Thú nghe Diệp Lăng Phi nhắc đến Angel thì gật gật đầu và nói:
- Chuyện này em biết, Tiêm Đao đã gọi điện thoại cho em rồi, Lão đại, anh nói vũ khí bệnh độc hại đó lợi hại như thế nào vậy?
- Rất lợi hại!
Diệp Lăng Phi nói,
- Tập đoàn Suzuki ở Vọng Hải là vì để nghiên cứu vụ khí này đấy! Theo anh thấy loại vũ khí này trên thị trường quốc tế có thể bán với một cái giá cao, nếu bị tổ chức khủng bố mua lại thì thật là thú vị, toàn bộ thế giới sẽ bị khủng hoảng!
- Quản hắn ư, chỉ cần không ở đây thì được rồi!
Dã Thú nói,
- Em không quản đó, em…!
Dã Thú khi nói đến đây thì đột nhiên dừng bước và khẽ nói:
- Lão đại, có tiếng động!
Diệp Lăng Phi vừa khi đó cũng đã nghe thấy, hắn nghe thấy có âm thanh từ trong rừng cây vọng lại. Nhưng âm thanh đó vốn không ở gần đây mà cách chỗ đứng của Dã Thú và Diệp Lăng Phi một quãng. Nghe âm thanh đó dường như là âm thanh của một thứ gì đó rớt xuống, Diệp Lăng Phi khẽ nói
- Dã Thú, ở đây có người đang tuần tra trên núi!
- Không phải!
Dã Thú nói một cách khẳng định,
- Ở đây là nơi cất giữ vũ khí của chúng ta, bất cứ người nào đều không thể vào đây, em tốn tiềm mời một vài bảo vệ ở đây trông coi trước cửa, bọn họ cũng không dám lại gần đây!
- Vậy thì thật kỳ lạ!
Diệp Lăng Phi nói,
- Ai mà lại đến đây chứ?
- Lão đại, anh đợi ở đây nhé, em đi xem xem!
Dã Thú nói,
- Em muốn đi xem xem là ai dám đến đây, đã chạy đến đây rồi thì lẽ nào hắn không muốn sống hay sao chứ?
Diệp Lăng Phi nghe Dã Thú nói với giọng điệu này thì cảm thấy nếu để Dã Thú đi coi, nói không chừng sẽ có chuyện. Diệp Lăng Phi vội gọi Dã Thú:
- Dã Thú, để anh đi với cậu!
- Lão đại, không cần đâu!
Dã Thú nói,
- Ở đây ai biết có cái thứ gì. Nếu anh đi thì rất nguy hiểm, hay là để em đi tốt hơn!
Diệp Lăng Phi nhìn Dã Thú một cái và nói:
- Không có gì đâu, đi thôi, anh đi với cậu. Ai mà biết cái tên nhóc cậu có thể làm ra chuyện gì chứ, anh mà không đi với cậu thì anh không yên tâm. Anh rất hiểu tính cậu mà. Ở đây không ai cũng có thể vào được, nếu để cậu ở ngoài xông đến thì cậu hạ thủ cũng không nhẹ đâu!
Dã Thú nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì gật gật đầu nói:
- Lão đại, vậy em đi với anh!
Dã Thú nói rồi đi ra khỏi đường núi, đi đến bên trong rừng. Diệp Lăng Phi đi theo phía sau Dã Thú, hai người đi đến chỗ phát ra tiếng động.
Đi càng gần đến chỗ đó thì âm thanh càng ngày càng lớn. Âm thanh đó từ trong khe núi vọng ra, đi đến gần mới nghe ra là bên trong đó có tiếng người nói chuyện, trong đó còn có tiếng một người đàn ông, dường như có một người đàn ông đang bị thương.
Diệp Lăng Phi và Dã Thú vừa đi đến gần khe núi đó thì nghe thấy bên trong vọng lại tiếng một người đàn ông và một người phụ nữ, trong đó có tiếng của một người mà Diệp Lăng Phi cảm thấy rất quen thuộc. Chỉ là trong lúc đó Diệp Lăng Phi không nhớ ra được là đã nghe được tiếng nói này ở đâu. Ở đây là phía nam, sau khi Dã Thú mua lại Long Sơn, ở đây ngoài Diệp Lăng Phi và những người này đến đây ra thì những người bình thường không thể vào đây được. Bây giờ khi nghe thấy âm thanh này trong khe núi thì Diệp Lăng Phi biết có người tùy tiện vào đây, chỉ là không biết mục đích họ vào đây là gì? Nếu là vì vũ khí thì tình huống này thật là rắc rối đây, trong số vũ khí này có một vài cái là vũ khí hạng nặng, không thể để người khác nhìn thấy được.