Lâm Tuyết không thích chào Khương Long, lão già này là tên háo sắc có tiếng, Lâm Tuyết luôn cảm giác khi lão già hèn hạ này nhìn mình, toàn thân luôn có cảm giác khó chịu không nói được.
Lâm Tuyết không phải là người phụ nữ bảo thủ, ngược lại, cô còn là một người phụ nữ biết lợi dụng bản thân mình ra làm vốn, nếu không, Từ Hàn Vệ cũng sẽ không bị cô làm cho mê mẩn đến hồn bay phách lạc.
Chỉ là lúc đối diện với Khương Long, Lâm Tuyết lại hiện rõ sự bảo thủ, cho dù chỉ bị Khương Long nhìn bộ ngực của mình cũng sẽ khiến cho cô buồn nôn. Hôm nay Lâm Tuyết đặc biệt mặc một chiếc váy dài, bên trên choàng một chiếc áo choàng, hoàn toàn phản ngược với cách ăn mặc gợi cảm trước đây.
“Ây dô, bà chủ Lâm của chúng ta đã đến rồi, lúc này tôi còn đang tính, bà chủ Lâm có phải là định kéo dài đến bữa tối không đây.”
Khương Long vừa nhìn thấy Lâm Tuyết đến, buông cô gái kiều diễm đang ôm trong lòng ra, đứng dậy muốn tiếp xúc ở cự ly gần với Lâm Tuyết, nhưng Lâm Tuyết lại cố ý ngồi trên ghế sô fa đối diện với Khương Long, vắt tréo chân lại, cười ha ha nói:
“Ở thành phố Vọng Hải này có ai dám không giữ thể diện cho lão đại Khương chúng ta chứ. Tôi cũng muôn đến sớm hơn một chút, nhưng mà trên đường đi lại gặp kẹt xe rất nghiêm trọng, tôi thật sự không thể đi nhanh được như thế. Cũng xin lão đại Khương đừng trách.”
Nói xong, thuận tay từ túi xách hiệu LV đang cầm trong tay lấy ra một hộp thuốc Nữ Sĩ, rút một điếu, Triệu Trường Đào vội vàng châm thuốc cho Lâm Tuyết.
Sau khi Lâm Tuyết rít một hơi thuốc, liếc nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh cô, liền nhìn thấy trên mặt người đàn ông này vẫn luôn nở nụ cười rạng rỡ, khiến cho người ta vừa nhìn thấy đã sinh hảo cảm trong lòng rồi.
“Khương lão đại, ông tìm tôi đến làm gì, có việc thì gọi điện cho tôi là được rồi, hà tất phải đặc biệt tìm một quán trà bé xíu thế này để mà tán gẫu.”
Lâm Tuyết cười nói.
Đôi mắt háo sắc của Khương Long lướt nhìn trên bộ ngực của Lâm Tuyêt, thấy ngứa ngáy trong lòng. Đừng tưởng phụ nữ bên cạnh Khương Long nhiều, có điều số để có đẳng cấp lại chẳng bao nhiêu. Thân phận của Lâm Tuyêt lại bày ra đó, trong cái nhấc chân giơ tay, luôn hiện rõ nét đẹp của người phụ nữ. Khương Long chỉ mong sao có thể mồi được Lâm Tuyết, nếu sau lưng Lâm Tuyết không phải là Từ Hàn Vệ làm chỗ dựa, Khương Long nhất định sẽ nghĩ hết cách ra tay với Lâm Tuyêt. Bây giờ hắn cũng đã nhìn thỏa thuê rồi, điều mà trong lòng hy vọng nhất chính là tên Từ Hàn Vệ đó mau chết sớm đi, như vậy hắn sẽ nghĩ cách để cho người phụ nữ yêu kiều Lâm Tuyêt này lên giường.
Sau khi Khương Long thu ánh mắt háo sắc đó lại, tay phải đặt trên mông cô gái trẻ bên cạnh, ra sức bóp. Miệng cười bảo:
“Giám đốc Lâm, là tôi muốn giới thiệu một người bạn cho giám đốc Lâm làm quen. Còn tại sao lại tìm quán trà nhỏ bẻ này, chỉ là tôi không muốn để người ta hiểu nhầm. Tôi lăn lộn trong hắc đạo, còn bà chủ Lâm và người bạn này của tôi đều là bạch đạo, đương nhiên là nên cẩn thận một chút.”
Lâm Tuyết nghe Khương Long nói vậy, cô lại đưa mắt nhìn lướt qua người đàn ông bên cạnh, chỉ nhìn thấy người đàn ông này đang mỉm cười với cô. Trong lòng Lâm Tuyết nghi hoặc, nghĩ không ra rốt cuộc Khương Long có ý gì. Theo như Lâm Tuyết thấy, có thể lăn lộn cùng vơi Khương Long thì cũng chẳng co ai tốt đẹp cả, đều là hành nghề hắc đạo. Nhưng người đàn ông trước mắt sao nhìn chẳng thấy giống lăn lộn trong hắc đạo gì cả, tuy rằng bên cạnh người đàn ông này có hai cô gái kiều diễm, nhưng hắn lại chỉ đặt tay phải trên vai cô gái đó, cũng không có hành động lộ liễu như Khương Long. Lần đầu tiên nhìn người đàn ông này thì sẽ có cảm giác người đàn ông này giống như thân sĩ thượng lưu đã được thông qua đào tạo, Lâm Tuyết nghĩ không ra tại sao người đàn ông này lại là bạn của Khương Long.
“Khương lão đại, giữa chúng ta có cần chơi kiểu đoán này đoán nọ không?”
Lâm Tuyết nở nụ cười mê hồn, vê dập điếu thuốc trong tay vào gạt tàn thuốc, nhẹ nhàng điều chỉnh lại tư thế ngồi. Thăng thắn nói:
“Có việc gì cứ nói thẳng, tôi có thể làm được nhất định sẽ cố hết sức.”
Nhìn thấy nụ cười mê hồn đó của Lâm Tuyết, Khương Long ra sức nuốt nước bọt. Trong lòng thầm mắng:
“Đ.m, sớm muộn gì lão tử ta cũng tóm gọn cô.”
Biểu tình của Khương Long đã lọt vào mắt Diệp Phong. Ánh mắt Diệp Phong lóe lên tia khinh thường. Hắn cũng không định để cho Khương Long giới thiệu. Hắn tìm Khương Long chẳng qua là muốn dựng mối quan hệ với Lâm Tuyết. Đối với chỗ dựa vững chắc sau lưng Lâm Tuyết, Diệp Phong rõ như lòng bàn tay. Muốn lập căn cứ thuốc phiện, không tìm vài người có thế lực để dựng mối quan hệ là không được rồi.
Vì thế Diệp Phong đã nhắm trúng Lâm Tuyết, con có một nguyên nhân khác. Đó chính là lòng dạ của người đàn bà này rất độc, lòng tham không đáy.
Diệp Phong lúc vừa nhìn thấy Lâm Tuyết, trong lòng hắn đã tính người phụ nữ này rồi. Lúc này, hắn mỉm cười nói:
“Giám đốc Lâm của bách hóa An Thịnh phải không? Tôi tên là Diệp Phong, đương nhiên chị cũng có thể gọi tôi là Michael.”
“Diêp Phong?”
Lâm Tuyết sững sờ. Trong đầu cô lập tức hiện lên tên tiểu tử khiến cô nghiến răng nghiến lợi Diệp Lăng Phi đó. Bất giác đề phòng hỏi:
“Cậu và Diệp Lăng Phi có quan hệ gì?”
“Không có quan hệ gì cả. Ồ, nếu như chị hỏi tôi và hắn có quan hệ gì, thì tôi chỉ có thể nói hắn đã cướp bạn gái của tôi.”
Diệp Phong đặt cái ly cầm trên tay xuống bàn. Cười nói:
“Đừng đa nghi, tôi chỉ là đùa với giám đốc Lâm thôi. Trước đây tôi la người Vọng Hải, là bạn học của Bạch Tình Đình. Sau đó, tôi ra nước ngoài. Thoắt bảy tám năm không về nước. Tôi biết giám đốc Lâm nhất định sẽ cho rằng tôi và Diệp Lăng Phi có quan hệ gì đó. Vây thì chị hiểu lầm rồi. Tôi cùng họ Diệp với hắn, ây, về điểm này bản thân tôi không thể làm chủ được. Xét cho cùng thì cũng đều là do bố mẹ tôi đặt tên cho tôi. Giám đốc Lâm, chị thấy có đúng không?”
Trò đùa hài hước này khiến cho Lâm Tuyết bật cười ha ha nói:
“Ừm, Diệp tiên sinh rất thú vị.”
Diệp Phong cũng bật cười, ánh mắt của hắn nhìn Lâm Tuyết, nhưng không giống với ánh mắt hắn nhìn Khương Long, ánh mắt của Diệp Phong rất tản man, cho dù có nhìn vào ngực của Lâm Tuyết, cũng không khiến cho Lâm Tuyết hiểu nhầm Diệp Phong say đắm nhìn ngực cô.
“Giám đốc Lâm, chúng ta vào thẳng vấn đề vậy, tôi muốn kết bạn với chị.”
Diệp Phong không vòng vo, tiếp:
“Lần này tôi đến Vọng Hải đầu tư, lúc ở nước ngoài tôi có nghe một số chuyện có liên quan đến môi trường đầu tư trong nước. Muốn đầu tư trong nước nhất định phải có người làm chỗ dựa, nếu không bước đi sẽ vô cùng gian nan. Vì thế mà tôi muốn kết bạn với giám đốc Lâm, cũng chính là xem trọng mối quan hệ của giám đốc Lâm.”
Nếu Diệp Phong bụng dạ thẳng thắn, ngược lại sẽ khiến cho Lâm Tuyết cảm thấy con người Diệp Phong rất được. Cô cũng nghĩ ra là người đàn ông trẻ này có việc cần thỉnh cầu mình, vốn cho là sẽ vòng vo nói đến nửa ngày, nhưng không ngờ người thanh niên này lại trực tiếp như vậy, bất giác lại tăng thêm mấy phần hảo cảm về người đàn ông trẻ này, Lâm Tuyết mỉm cười gật gật đầu bảo:
“Ở Vọng Hải tôi cũng có vài người bạn, nhưng không biết Diệp tiên sinh định đầu tư cái gì, còn tôi sẽ được lợi ích gì trong đó?”
“Giám đốc Lâm quả nhiên là người làm ăn, luôn nghĩ đến cái lợi.”
Diệp Phong cười ha ha, hắn liếc Khương Long một cái, Khương Long hiểu ý của Diệp Phong, đuổi hết hai cô gái đang ngồi trong phòng bao ra ngoài. Đến lúc này Diệp Phong mới nói:
“Tôi đầu tư là một xưởng chế biến thực phẩm quy mô lớn. Tôi dự định tổng vốn đầu tư là một triệu đô la Mỹ, giai đoạn một sẽ đầu tư ba mươi triệu, toàn bộ sản phẩm được sản xuất ra đều xuất khẩu đi nước ngoài. Giám đốc Lâm, tôi biết nếu đầu tư ở thành phố Vọng Hải, sẽ không tránh khỏi việc đút lót một số quan chức chính phủ, số tiền này tôi đồng ý chi ra, ngoài định mức sẽ chi ra một khoản tiền làm thù lao cho giám đốc Lâm, đương nhiên, nếu giám đốc Lâm có hứng thú, tôi không ngại ngần được hợp tác đầu tư với giám đốc Lâm. Giám đốc Lâm không cần thiết phải bỏ ra một xu nào cả, tôi sẽ lấy ra 10% cổ phần chuyển giao cho giám đốc Lâm, giám đốc Lâm, không biết chị có hứng thú với đề nghị này của tôi hay không?”
“Diệp tiên sinh, nếu như vậy, chẳng phải là tôi đã kiếm được lợi to rồi hay sao?”
Lâm Tuyết không thay đổi thần sắc cười bảo:
“Tôi nhận không nổi.”
“Không sao, tôi cũng có đầu tư ở nước ngoài. Lần này về Vọng Hải đầu tư, nguyên nhân cũng chính là tôi đã vừa ý với giá sức lao động kiếm tiền trong nước, nhà máy tôi ở nước ngoài đã phải bỏ ra quá lớn cho nguồn nhân lực rồi. Nếu có thể chuyển nhà máy về được trong nước, thì nguồn nhân lực có thể thừa được một khoản tiền lớn cho tôi, điều càng quan trọng hơn là tôi có thể từng bước mở rộng các sản nghiệp khác. Đương nhiên, 10% cổ phần này của tôi cũng không dễ lấy được, tôi biết trong nước có chính sách ưu đãi, tôi hi vọng giám đốc Lâm có thể tận lực giúp tôi giành được, việc lấy đất cũng cần giám đốc Lâm giúp. Còn như những ngày sau này, một khi công ty có tranh chấp dịch vụ, vậy cũng cần nhờ giám đốc Lâm giúp đỡ giải quyết, như vậy có phải là 10% cổ phần của tôi cũng không phải dễ lấy đó chứ?”
Lâm Tuyết mỉm cười gật đầu, hình như cũng cho rằng cổ phần 10% không dễ lấy được.
“Diệp tiên sinh, tôi có thể về suy nghĩ được không?” Lâm Tuyết hỏi.
“Đương nhiên!”
“Vậy đi, tôi sẽ suy nghĩ đã, muộn nhất tối nay sẽ báo cho cậu.”
Lâm Tuyết nhìn Diệp Phong hỏi:
“Vậy có thể xin trước số điện thoại của Diệp tiên sinh không?”
“Đương nhiên rồi.”
Diệp Phong rút di động của mình ra, hỏi trước số di động của Lâm Tuyết, sau khi nháy máy thông rồi hắn lưu số của Lâm Tuyết lại, nói:
“Giám đốc Lâm, nếu như chị không đồng ý điều kiện này của tôi, chúng ta vẫn có thể làm bạn. Ồ, đừng hiểu lầm, bạn mà tôi nói không có mục đích gì khác, chỉ là mọi người có thể tán gẫu thôi, con người tôi trong công việc cũng như chuyện riêng tư đều phân ra rất rõ ràng, nếu như giám đốc Lâm đã từ chối yêu cầu của tôi, vậy sau này tôi sẽ không nhắc đến chuyện này nữa, giám đốc Lâm có thể yên tâm được rồi.”
“Diệp tiên sinh hiểu nhầm ý tôi rồi. Tôi bảo cần phải về suy nghĩ không phải nguyên nhân của tôi, mà là tôi cần thương lượng với người khác, tôi chẳng qua chỉ là một người bình thường, làm gì có bản lĩnh đi quyết định những việc như thế này.”
Lâm Tuyết cũng chẳng có bảo mật gì vơi Diệp Phong, mà là nói rõ với Diệp Phong, cô có một chỗ dựa vững chắc, việc này bắt buộc phải thông qua sự đồng ý của chỗ dựa đó. Chỗ dựa sau lưng Lâm Tuyết đương nhiên la Diệp Phong biết, mục đích thực sự của Diệp Phong cũng chính là muốn thông qua Lâm Tuyết để Từ Hàn Vệ cũng nhúng tay vào. Là một bí thư ủy viên thành phố Vọng Hải, nếu có thể dụ dỗ Từ Hàn Vệ tành công, chí ít trong mấy năm Từ Hàn Vệ đảm nhiệm bí thư ủy viên thành phố Vọng Hải, trung tâm chế biến thuốc phiện của mình sẽ không có bất kì vấn đề nào cả. Đây mới chính là dự định thực sự của Diệp Phong, tận mắt nhìn thấy Lâm Tuyết đã mắc câu rồi, trong lòng Diệp Phong cười nhạt, quả nhiên người đàn bà Lâm Tuyết xem ra có vẻ rất sáng suốt này quả thật rất tham lam, nếu bản thân không bỏ ra 10% cổ phần để làm mê muội, xem ra người đàn bà này sẽ không vui vẻ đồng ý mình như vậy, nhưng dù sao cũng đã mắc câu rồi, vậy thì đừng nghĩ đến đường chạy nữa.
Sau khi Lâm Tuyêt cùng Triệu Trường Đào bước ra khỏi quán trà, hình như Triệu Trường Đào có chút bẫt mãn với Diệp Phong, miệng nói:
“Giám đốc Lâm, tôi thấy con người này không đơn giản, chúng ta nên cẩn thận hơn.”
“Đương nhiên là không đơn giản rồi, anh không thấy tuổi tác của người tên Diệp Phong này mới bao nhiêu mà đã có tài sản trên một trăm triệu. Hơn nữa hắn còn ở bên cạnh Khương Long, nhìn bộ dạng đó của Khương Long, hình như cũng không dám đụng đến người này.”
Lâm Tuyêt cũng gật gật đầu đồng ý, có điều tôi thích tiếp xúc với con người này, chịu tiêu tiền. Chỉ cần có tiền, có việc gì mà giải quyết không đươc.”
“Nhưng, tôi...”
Triệu Trường Đào chưa kịp nói xong đã nghe Lâm Tuyết nói tiêp:
“Trường Đào, tôi đã tính hết cả rồi, cái này vẫn chưa đến lượt anh bận tâm. Anh vẫn là nên giải quyết cho xong việc bên bách hóa Việt Dương đi, tôi không muốn nhìn thây Bạch Tình Đình ở bên đó khoa trương. Hừ, một con ranh miệng còn hôi sữa mà lại muốn khoa trương trước mặt tôi à, cô vẫn còn non nớt lắm!”
“Bên đó tôi đã sắp xếp người đi rồi, Lâm tổng, hay thuận đường ta ghé lại xem thế nào?”
Triệu Trường Đào hỏi.
“Thôi đi, tôi không đi đâu.”
Lâm Tuyết khoát khoát tay nói.
“Anh về công ty trước đi, tôi tự lái xe đi được rồi.”
Triệu Trường Đào biết Lâm Tuyết phải đi làm gì rồi, trong mắt hiện lên tia đố kỵ khó có thể phát hiện được. Hắn gật gật đầu nói.
“Được.”
Nhìn Lâm Tuyết lái xe rời khỏi, mép miệng Triệu Trường Đào khẽ giật giật, nắm tay phải nắm chặt lại.
Tên nhà báo đó là nhà báo của tờ báo buổi tôi Vọng Hải, Triệu Trường Đào cho tên nhà báo này một món tiền, hy vọng hắn có thể đăng báo. Thường thì những việc này có phẩm đức sai trái của nhà báo. Nhưng tên nhà báo này lại vì tiền nên đã đồng ý.
Diệp Lăng Phi muốn nắm gọn tên nhà báo này dễ như trở bàn tay. Không những có thể khiến tên nhà báo này mất miếng cơm manh áo, mà ngay cả việc nhà báo này muốn ở lại thành phố Vọng Hải cũng đừng có hòng. Nhưng Diệp Lăng Phi vẫn không làm như vậy, hắn cho rằng tranh hơn thua với tiểu nhân vật này chi bằng tốn tinh lực làm thế nào để bôi nhọ danh tiếng của bách hóa An Thịnh, thế là Diệp Lăng Phi đã thả tên nhà báo đó ra, tên nhà báo đó trước lúc sắp đi, Diệp Lăng Phi bảo tên nhà báo đó hãy tự mà lo liệu lấy.
Ngay cả tên ngốc cũng biết nên làm thế nào, tên nhà báo này bắt đầu tính toán trong bụng, làm thế nào để báo việc này cho bách hóa An Thịnh. Vốn dĩ Triệu Trường Đào bỏ tiền ra mời hắn phát sóng tin tức những bất lợi cho khách hàng của bách hóa Việt Dương, nhưng không ngờ lại biến thành phát sóng tin tức bách hóa Việt Dương bị người cùng ngành giở thủ đoạn tranh đấu bất chính mà bị tổn hại. Tuy tên nhà báo này không dám viết thẳng ra bách hóa An Thịnh là chủ mưu đứng đằng sau, nhưng bài báo như thế này cũng đã đủ lắm rồi.
Bạch Tình Đình dựa vào sự dặn dò của Diệp Lăng Phi, lập tức tìm luật sư tố cáo bách hóa An Thịnh và Triệu Trường Đào. Diệp Lăng Phi vốn định cùng Bạch Tình Đình đi tìm luật sư, nhưng lúc sắp đi hắn lại thay đổi chủ ý. Hôm nay là ngày Vu Đình Đình dọn vào kí túc xá của trường, Diệp Lăng Phi vẫn không biết bên phía Vu Đình Đình thế nào rồi. Trong lòng Diệp Lăng Phi, sớm đã xem Vu Đình Đình là người phụ nữ quan trọng của mình giống như Bạch Tình Đình và Chu Hân Minh, hắn rất quan tâm đến Vu Đình Đình. Thế là nhân lúc Bạch Tình Đình đi tìm luật sư, hắn lái xe đến học viện ngoại ngữ Vu Đình Đình ở.
Buổi chiều Vu Đình Đình chỉ học có hai tiết, Tần Dao cảm thấy có lỗi với Vu Đình Đình,, luôn muốn Vu Đình Đình ở lại. Lần này cô hiện rõ sự hổ thẹn đối với Vu Đình Đình, không có ý gì khác. Nhưng Vu Đình Đình vẫn kiên quyết dọn đến kí túc xá ở, về điểm này Vu Đình Đình cũng hiện rõ sự kiên quyết của cô, vốn không phải là cô gái có thể bị người ta thao túng.
Vu Đình Đình cho rằng thầy Lý khó khăn lắm mới giúp cô tìm được kí túc, không thể phản ngược lại như thế, kiên quyêt đến kí túc ở. Tần Dao cũng hết cách, đành giúp Vu Đình Đình dọn đồ đạc.
Lý Ân Hàn không ngờ ngoài người đẹp Vu Đình Đình ra, một nữ sinh tên Tần Dao cùng dọn đồ với Vu Đình Đình cũng rất dễ thương. Ngươi nói xem trong lòng hắn không nghĩ gì sao. Đó là giả. Nhưng thân là một thày giáo, Lý Ân Hàn vẫn phải chú ý đến hành vi của mình. Lúc đi qua lầu kí túc của nghiên cứu sinh, Lý Ân Hàn nói chuyện cùng với Vu Đình Đình và Tần Dao, chẳng qua là muốn tiếp cận gần hơn mà thôi.
Trong kí túc còn trống đó còn có hai nữ nghiên cứu sinh nữ đang ở, nhìn dáng vẻ cỡ khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, ngoại hình rất có nội hàm, đeo một đôi kính toàn màu đen. Nghiên cứu sinh nữ tên là Lý Đan, nhà ở thành phố Vọng Hải, vì thế mới ở kí túc của nghiên cứu sinh, chủ yếu là do không thích ở nhà. Cô đã hai mươi bảy tuổi rồi, bố mẹ ở nhà cứ than phiền việc chồng con trước mặt cô, nhưng cô Lý Đan này cũng rất bảo thủ, đừng nhìn bề ngoài có vẻ nội hàm, nhưng bảo thủ là bản tính trời sinh rồi, nhìn thấy đàn ông là cô trốn xa rồi, ngay cả bạn học nam của cô, cô cũng không hề muốn tiếp xúc.
Quản lý kí túc xá nghiên cứu sinh của trường có chút hỗn loạn, nghiên cứu sinh nam nữ đều ở trộn lẫn với nhau. Lên đến lầu bốn là kí túc xá của nghiên cứu sinh nam, lên đến lầu năm là kí túc xá của nghiên cứu sinh nữ.
Sau khi Lý Ân Hàn giới thiệu bạn cùng phòng Lý Đan cho Vu Đình Đình, liền cười nói:
“Được rồi, việc của tôi ở đây cũng hết rồi, sau này mọi người có việc gì có thể gọi điện cho tôi. À, con người của tôi cũng rất thích chơi bời, lúc rảnh có thể gọi điện cho tôi.”
Vu Đình Đình cảm ơn không ngớt, Tần Dao bên kia cũng cảm ơn cùng, Lý Ân Hàn lúc này mới rời khỏi.
Xem ra Lý Đan cũng không có vẻ rất hoan nghênh Vu Đình Đình cho lắm, cô phản ứng rất lạnh nhạt, nói với Vu Đình Đình:
“Kí túc của chúng ta có phần hơi lộn xộn, bản thân cô là con gái nên cẩn thận chút.”
“Cảm ơn, học tỷ Lý.”
Vu Đình Đình cười nói cảm ơn.
“À, còn nữa, không được dẫn nam sinh vào trong kí túc.”
Câu cuối cùng Lý Đan bổ xung thêm rồi xách cặp đến thư viện.
“Là một người đàn bà rất kì quái, Đình Đình, sau này cậu phải chú ý đó, người đàn bà như cô ta rất khó tiếp xúc đó.”
Tần Dao nhìn thấy bộ dạng hờ hững đó của Lý Đan cũng thấy bất bình cho Vu Đình Đình, nói:
“Mình thấy cô ta nhất định vẫn chưa có bạn trai, nhìn tướng mạo của cô ta, giống như khổ qua vậy, làm gì có người đàn ông nào thích nhìn cô ta chứ, không tránh xa mới lạ!”
“Tần Dao, thôi đi, có thể là người ta không thích có người lạ đến ở, dù sao trước đây cũng chỉ có một mình người ta ở.”
Vu Đình Đình cười cười, vừa thu dọn đồ của mình, vừa nói:
“Dù sao mình với cô ta cũng chẳng tiếp xúc mấy, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Vu Đình Đình vừa nói xong, đột nhiên điện thoại cô vang lên nhạc chuông “Ông xã, ông xã, em yêu anh”, Vu Đình Đình vội vàng lấy điện thoại ra, cô biết là ai gọi đến, đó chính là ông xã trong tim cô – Diệp Lăng Phi gọi đến.