- Hiểu Uyển, có anh đẹp trai tìm em nè, chị không ở đây quấy rầy em nữa!
- Chị đừng nói bậy!
Đường Hiểu Uyển lo Trịnh Khả Nhạc lại nói xấu mình trước mặt Diệp Lăng Phi, vội vàng nói rõ:
- Em và hắn không có vấn đề gì cả, ai biết vì sao lại gặp phải hắn ở chỗ này chứ! Khả Nhạc, chị đừng nói lung tung trước mặt Diệp đại ca đó!
- Làm sao thế, chị chi đùa một chút thôi mà!
Trịnh Khả Nhạc liếc nhìn Thái Hạo, bĩu môi nói:
- Sao chị thấy tên Thái Hạo này hình như là không giống trước đây nhỉ, tiều trông bộ dạng này đúng là một tên nhị thế tổ. Được rồi, chị phải đi đây. Oánh Oánh tỷ còn đang chờ chị ở chỗ kia đấy!
Trịnh Khả Nhạc nói xong liền bước nhanh tới chỗ Từ Oánh, chi còn lại có một mình Đường Hiểu Uyển. Đường Hiểu Uyển thấy Thái Hạo tiến đến đây, cô nấm chặt xấc tay của mình, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích. Thái Hạo đi tới, thấy Đường Hiểu Uyển đứng đó đang giương cặp mắt long lanh nhìn mình, trong lòng Thái Hạo phải thầm khen xinh đẹp. Thái Hạo vẫn luôn cho rằng Đường Hiểu Uyển là cô gái thanh thuần và đáng yêu không ai sánh bằng, nhất là bộ ngực ngạo nhân của Đường Hiểu Uyển, đúng là hơn cà thứ thuốc kích thích với đàn ông, bất kì người nào nhìn thấy Đường Hiểu Uyển đều không thể không động tâm.
Thái Hạo từ khi đi làm ở Bộ tổ chức tập đoàn Tân Á đã rất coi trọng Đường Hiểu Uyển, nhung khi đó có một Diệp Lăng Phi hết lần này tới lần khác phá ngang vào, khiến Thái Hạo không tài nào tiếp cận được Đường Hiểu Uyển. Lúc đó Thái Hạo trong tay không có tiền, tự nhận mình không có năng lực để đấu lại Diệp Lăng Phi, nhung bây giờ thì mọi chuyện đã khác xưa rồi, tuy Bạch Cành Sùng không công khai nhận hắn làm con trai, nhung Thái Hạo tự cho rằng đó cũng chỉ là chuyện sớm muộn phải tới thôi. Thái Hạo không ngờ số phận của mình lại phát sinh chuyển biến như vậy, trước đây Thái Hạo luôn than thở ông tròi bất công với mình, vì sao hắn không sinh ra trong một gia đình giàu có, nếu vậy hắn sẽ có một đống tiền để tiêu xài, ra vào những nơi xa hoa cao cấp, được vô số mỹ nữ vây quanh.
Nhung chỉ trong nháy mắt, khi hắn vô tình từ miệng mẹ nuôi biết được thân phận thật sự của mình không đơn giản, mẹ ruột của hắn không ngờ lại chính là người phụ nữ mình thường gọi là vú Ngô, số phận hắn từ đây đã thay đổi. Thế cho nên sau khi hắn biết cha đẻ của mình là Bạch Cành Sùng một nhân vật nối tiếng ở thành phố Vọng Hải này, tâm tình hắn lập tức kích động giống như vừa trúng độc đắc năm triệu tệ, không phải, còn lớn hơn năm triệu tệ mấy lần.
Tuy vú Ngô không để cho Thái Hạo tiếp xúc Bạch Cành Sùng nhưng Thái Hạo tự mình len lén gặp mặt Bạch Cành Sùng. Một người nghèo khi biết cha đẻ của mình là một người giàu có, điều duy nhất có thể làm là dùng hết khả năng của mình khiến cha mình vui vé. Từ tình huống buổi chiều hôm nay, Thái Hạo tự thấy ít ra hắn đã có một vị trí trong lòng Bạch Cành Sùng. Tuy Bạch Cành Sùng sau khi đánh Bạch Tình Đình đã vô cùng hối hận, biếu lộ sẽ không nhận Thái Hạo làm con trai nhưng có thể suy nghĩ bồi thường cho hắn một chút.
Thái Hạo không phải là người cam lòng tuân theo vận mệnh an bài, hắn muốn tùng bước tùng bước tiến vào Bạch gia. Trong lòng Thái Hạo biết nếu như mình tỏ ra quá mức sốt ruột thì sẽ khiến Bạch Cành Sùng cám thấy chán ghét, đến lúc đó việc hắn muốn gia nhập Bạch gia có thể nói là khó như đi lên trời. Thái Hạo ngoài mặt tô ra đồng ý chuyện Bạch Cành Sùng không nhận hắn làm con trai nhung trong lòng đã tính toán hết thảy. Hắn sẽ thường xuyên gặp gỡ Bạch Cảnh Sùng để mà thực hiện cái gọi là “bồi dưỡng tình cảm”.
Về chuyện Bạch Cảnh Sùng nói muốn bồi thường cho hắn bàng kinh tế, Thái Hạo thấy nó còn cách xa mong ước của mình. Thái Hạo cho rằng Bạch Cảnh Sùng cho mình hơn một triệu tệ cãn bản chi là chín trâu mất một sợi lông. Nếu như mình có thể thành công tiến nhập Bạch gia, có tài sản bạc tỳ của Bạch gia sau này còn phải lo đến chuyện cơm áo chi tiêu sao?
Lúc đó Thái Hạo tò ra cực kì tức giận, công khai tuyên bố tiền không thể mua được lòng tự trọng của mình, điều này làm cho Bạch Cảnh Sùng càng thêm hài lòng với Thái Hạo. Thái Hạo cảm thấy bây giờ hắn có tư cách nên mới chạy đến tập đoàn Tân Á chờ Đường Hiểu Uyển tan ca. Thái Hạo cho rằng mình không còn như trước đây nữa, chì cần tuyên bố thân phận là con trai của Bạch Cảnh Sùng, khi đó chẳng phải Đường Hiểu Uyển sẽ quấn lấy mình như keo dán sao. Thái Hạo thầm tự sướng, mộng tường được ôm Đường Hiểu Uyển xinh đẹp động lòng người ngũ một giấc thật ngon. Hắn đi tới chậm rì rì, tỏ vẻ vô cùng trang trọng.
- Hiểu Uyển, buổi tối em có rảnh không? Anh có một tin tức tốt muốn nói cho em biết!
Đường Hiểu Uyển không hề nghĩ ngợi gì cà, lập tức lắc đầu đáp:
- Tối nay tôi muốn đi dạo phố với mẹ tôi, tôi đã bàn với bà ấy buổi tối sẽ đi ra ngoài mua sắm rồi!
- Hiểu Uyển, đúng dịp a, tối nay anh cũng không có việc gì, nếu không em mời bác gái cùng đi, chúng ta đến khách sạn Kinh Đô ăn tối. Ai nha, em xem trí nhớ của anh này, quên mất cả bác trai nữa. Dạo này anh bận nhiều việc quá nên hồ đồ mất rồi. Hiểu Uyển, em nói bác trai cùng đi ăn nhé, đã lâu anh không nhìn thấy bác trai rồi, anh nhớ bác ấy quá!
Đường Hiểu Uyển nhìn Thái Hạo, nói:
- Tối nay cha tôi đi giao lưu với bạn bè rồi, chắc là đồng nghiệp ở trường mời ăn cơm, tôi cũng không biết mấy giờ ông ấy trở về nữa. Còn về kế hoạch đi chơi mua sắm với mẹ tôi tối nay, tôi thấy thời tiết không tốt cho lắm, nên muốn ở nhà xem tivi thì hay hơn!
Từ sau khi Đường Hiểu Uyển đi theo Diệp Lăng Phi, rõ ràng mồm miệng của cô đã trở nên lanh lợi hơn rất nhiều, lòng vòng một hồi vẫn cự tuyệt lời mời của Thái Hạo. Thái Hạo thấy Đường Hiểu Uyển không muốn ra ngoài ăn cơm với minh, hắn kéo tay Đường Hiểu Uyển lại, ý là muốn kéo Đường Hiểu Uyển sang chỗ khác để nói chuyện riêng, nhung Đường Hiểu Uyển rất phản cảm với việc Thái Hạo đụng chạm mình, cô giằng tay ra, nói:
- Tôi phải về nhà rồi, nếu muộn một chút nữa thì xe buýt rất đông người khó chen lắm!
Thái Hạo vội vàng nói:
- Hiểu Uyển, để anh đưa em về nhà đi. Dạo này anh đang ngắm nghía mấy chiếc xe, để một thời gian nữa anh sẽ mua một con BMW, hằng ngày đưa đón em đi làm!
- Anh vừa mới trúng giải độc đắc đấy à, hay là gần đây đầu anh có vấn đề? Mua xe BMW là chuyện của anh, liên quan gì đến tôi!
Đường Hiểu Uyển cũng không biết vì sao vừa nghe Thái Hạo nói những lời này cô càng thêm chán ghét, cũng không muốn nói chuyện với hắn thêm một giây nào nữa, cô bĩu môi, hừ lạnh nói:
- Thái Hạo, dù anh là kẻ có tiền thì cũng không cần phải thể hiện trước mặt tôi. Ta không thích anh, cũng không muốn có quan hệ gì với anh cả, anh làm ơn sau này đừng nên quấn lấy tôi nữa!
Đường Hiểu Uyển nói xong lập tức cất bước rời đi. Thái Hạo cảm thấy rất khó hiểu, theo hắn thấy thì con gái bây giờ đều thích kẻ có tiền, mình mua một chiếc BMW sao lại lại làm Đường Hiên Uyển tức giận nhì. Thái Hạo vội vã chạy theo, chắn trước mặt Đường Hiểu Uyển, vội vàng phân bua:
- Hiểu Uyển, em nghe anh nói đã, anh nói sự thật mà, em có biết anh là con của ai không? Anh chính là con trai của Bạch Cảnh Sùng, em biết đấy, cha anh có rất nhiều tiền, sau này nếu chúng mình chung sống thì cũng không cần đi làm nữa, chúng ta có thê đi du lịch nước ngoài, à, còn có thể ở trong một biệt thự lớn......!
- Được rồi, anh đừng nói nữa!
Đường Hiểu Uyển ngắt lời.
- Tôi đi làm là vì tôi thích môi trường làm việc ở tập đoàn Tân Á, tôi không phải là loại con gái ái mộ hư vinh chỉ biết có mỗi tiền. Còn chuyện ở biệt thự mà anh nói, sống trong căn nhà lớn như vậy đê làm gì, sống chung với một người mà mình không thích chính là một loại đau khổ (oán tăng hội khổ của Phật giáo). Thái Hạo, tôi nói lại lần nữa, sau này anh đừng nên quấy rầy tôi nữa, tôi đã có bạn trai rồi, nếu như anh cứ lằng nhẵng bám theo, đến lúc đó đừng nói tôi chưa cành cáo anh, bạn trai tôi sẽ không dễ dàng buông tha cho bất kì người đàn ông dây dưa với tôi đâu!
- Người bạn trai mà em nói có phải tên Diệp Lăng Phi kia không, Hiểu Uyển à, em đừng u mê nữa, tên đó đã kết hôn rồi, hắn đang lừa dối em đó!
Đường Hiểu Uyển vừa nghe vậy lập tức trợn trừng mắt, thở phì phì nói:
- Đó là chuyện của tôi, tôi yêu ai thì sẽ chung sống với người đó, anh dựa vào cái gì mà quản được tôi!
- Hiểu Uyển...
Thái Hạo còn muốn giải thích thêm, đã thấy Đường Hiểu Uyển tức giận bỏ đi. Thái Hạo nhìn theo bóng lưng đi xa dần của Đường Hiểu Uyển, lòng thầm oán hận: "Diệp Lăng Phi, tất cả là do tên khốn đó gây ra, ta không tin hắn có thể sánh được với ta!"
Đường Hiểu Uyển đi tới bến xe, cô không lên xe buýt mà đứng ngần ngơ ở đó như người mất hồn. Một lúc lâu sau Đường Hiểu Uyển mới tỉnh táo lại, cô lấy điện thoại di động ở trong ví ra, gọi cho Diệp Lăng Phi. Điện thoại vừa kết nổi, Đường Hiểu Uyển không nói gì cà mà lại nức nỡ khóc làm Diệp Lăng Phi ở đầu dây bên kia cám thấy lo sợ, hắn vội vàng hỏi thăm:
- Hiểu Uyển, em làm sao vậy, có phải có người ức hiếp em không?
- Diệp đại ca, em muốn gặp anh, em rất muốn gặp anh!
Diệp Lăng Phi trầm ngâm một lát, cuối cũng đồng ý:
- Được!
Sự tình cứ dồn lại với nhau, Diệp Lăng Phi cũng không biết tại sao tối nay lại có lắm chuyện rắc rối thế này, ở nhà hắn vừa dỗ dành Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình xong, đang định đi xả stress thì nhận được điện thoại của Đường Hiểu Uyển. Diệp Lăng Phi rất quan tâm đến Đường Hiểu Uyển. Đường Hiểu Uyển là một cô bé thuần khiết đáng yêu, vừa nghe Đường Hiểu Uyển bật khóc, trong lòng Diệp Lăng Phi vô cùng hoàng hốt, phá lệ bỏ đi trong lúc Bạch Tình Đình đang ở nhà mình, nói dối có chuyện phải đi ra ngoài một chuyến.
Bây giờ thái độ của Bạch Tình Đình với Diệp Lăng Phi đã thoáng hơn rất nhiều so với trước kia. Tuy hắn đi ra ngoài muộn như vậy, chắc chắn không phải do công việc, nhung Bạch Tình Đình vẫn cho phép, chi căn dặn Diệp Lăng Phi nên sớm về nhà một chút, không nên hoi một tí lại la cà không về nhà. Diệp Lăng Phi nghe câu này của Bạch Tình Đình thầm giật mình, không biết hàm ý trong câu này có phải định ám chi chuyện lần trước hắn ở cùng Tiêu Vũ Văn cả đêm không về không.
Đường Hiểu Uyển chưa về nhà, vẫn ngồi ở bến xe chờ Diệp Lăng Phi. Cô ngồi ở trong nhà chờ, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, dáng vẻ ủy khuất làm cho ai thấy cũng phải thương xót. Diệp Lăng Phi dừng xe trước nhà chờ, không xuống xe mà chi hạ cửa kính xuống gọi Đường Hiểu Uyển. Đường Hiểu Uyển rõ ràng thấy được Diệp Lăng Phi đã đến, nhưng cô không hề nhúc nhích, cứ ngồi yên ở trong đó không chịu đứng lên. Diệp Lăng Phi nhìn nhìn qua là biết Đường Hiểu Uyển đang giận dỗi nên bột phát tính tình trẻ con, thầm nhủ: “Không biết là thằng khốn nào dám chọc tới liễu Đường Hiểu Uyển, nếu như để tao biết thì ta không dễ dàng buông tha cho mày đâu, thành phố Vọng Hải có nhiều con gái như vậy mà không đi tán tính, lại dám trêu tới Đường Hiểu Uyển đáng yêu của tao."
Diệp Lăng Phi không biết làm thế nào, đành phải xuống xe. Tuy nơi này rất gần tập đoàn Tân Á nhưng Diệp Lăng Phi cũng không lo lắng việc bị người quen nhìn thấy. Diệp Lăng Phi đi tới trước mặt Đường Hiểu Uyển, đưa tay vỗ vai cô, nói:
- Có phải em đói rồi không, nào, đi với anh, trước hết phải ăn cho thật no đã!
- Em không đi, em muốn ngồi ở chỗ này cơ!
Không biết vì sao Đường Hiểu Uyển vẫn cứ nhõng nhẽo như trẻ con, bĩu môi trà lời không muốn đi. Diệp Lăng Phi thấy Đường Hiểu Uyển không chịu đi, hắn cũng không bắt ép. Diệp Lăng Phi ngồi xuống bên cạnh Đường Hiểu Uyển, châm một điếu thuốc là, vừa hút vừa nói:
- Hiểu Uyển, xem ra ngồi ngắm cảnh ở bến xe cũng hay đấy, ái chà, em xem cái “cây gậy” ở bên đó kìa, sao mà lại có người gầy đến mức chi có da bọc xương thế kia nhi, anh lo nếu có trận gió thổi qua thì chắc cô ta cũng bị thồi bay đi mất!
Đường Hiểu Uyển nhìn ngó chung quanh một lát, cũng không phát hiện ra cô gái gầy gò theo lời Diệp Lăng Phi, cô chu miệng ra, hờn dỗi nói:
- Anh gạt em!
- Ha ha, anh chi đùa em cho vui thôi mà, nhung quả lừa này cũng khá hay đấy!
Diệp Lăng Phi ghé sát tai Đường Hiểu Uyển, thấp giọng nói:
- Hiểu Uyển, gần đây anh mới học được một chiêu thức mới, tên gọi là “Tiên Nhân Chi Lộ”, em có muốn học không?
Đường Hiểu Uyển mật hơi đỏ lên, cô quay đầu nhìn Diệp Lăng Phi, lầm bầm:
- Em không để ý đến anh nữa!
- Em làm sao vậy, anh chì nói là mới học được một chiêu rèn luyện thân thể mới tên là “Tiên Nhân Chi Lộ”, có thể giúp em thả lỏng cơ thể. Anh sợ em cà ngày ngồi trong phòng làm việc, không vận động gì cả thì nguy hiểm lãm nên anh mới muôn dạy cho em, em đừng suy nghĩ bậy bạ!
- Anh...
Đường Hiểu Uyển nghe vậy lập tức đứng lên, dáng điệu tựa hồ muốn đi Diệp Lăng Phi bắt lấy tay của Đường Hiểu Uyển, nói:
- Được rồi, Hiểu Uyển à, em đừng náo loạn nữa, ở đây đông người, nếu như em cử tiếp tục thế này thì người ta lại tường rằng anh bắt nạt tiếu cô nương đó, đến lúc đó hơn một trăm người xông đến đánh anh mất. Em muốn nhìn thấy anh bị đả thương sao?
- Chuyện đó là do anh chọc phải thôi!
Đường Hiểu Uyển mặc dù nói vậy nhung cô vẫn lên xe của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi ngồi vào ghế lai, thắt dây an toàn, thấy Đường Hiểu Uyển ngồi bên cạnh vẫn đang cong môi tò vẻ tức giận liền nói với cô rằng:
- Hiểu Uyển, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói anh nghe đi!
- Em không muốn nói, tối nay anh phải đi chơi với em, bây giờ em thấy không vui!
Đường Hiểu Uyển xị mặt ra, nói,
- Em muốn đến Hang Thò chơi!
- Hang Thò à, được thôi, chi là chúng ta còn chưa ăn cơm, em thấy có phải nên đi ăn chút gì đó trước khi đến Hang Thỏ không nhi!
Diệp Lăng Phi giờ giọng dụ dỗ.
Đường Hiểu Uyển gật đầu, đáp:
- Vâng, cơm nước xong xuôi chúng mình sẽ đến Hang Thỏ chơi!
Diệp Lăng Phi thấy hôm nay tâm trạng của Đường Hiểu Uyển không được tốt, trong lòng thầm tính toán làm thế nào để dỗ dành cho cô vui vẻ. Hắn lái xe đến một nhà hàng kiểu Âu, nhà hàng này mới khai trương không được bao lâu nên cũng chưa có nhiều người đến ăn, Diệp Lăng Phi và Đường Hiểu Uyển xuống xe, Đường Hiểu Uyển liếc nhìn mấy người bên trong nhà hàng, thấy ở đây khá vắng vẻ, liền nói với Đường Hiểu Uyển:
- Hiểu Uyển, chúng ta vào đây ăn cơm đã, ăn xong chúng ta sẽ đến Hang Thỏ, được không?
Đường Hiểu Uyển gật đầu, cùng Diệp Lăng Phi đi vào trong nhà hàng. Diệp Lăng Phi chọn chỗ ngồi, sau đó kêu người phục vụ đến, thì thần vào tai người phục vài câu, sau đó
Nhét một ít tiền vào tay người phục vụ.
Sau khi người nhân viên kia cầm tiền rời đi, Đường Hiểu Uyển kỳ quái hôi:
- Diệp đại ca, anh làm cái gì vậy, sao lại phải trà tiền trước?
- Tiểu nha đầu, chờ một lát em sẽ biết!
Diệp Lăng Phi cố ý ra vẻ thần bí.
Không lâu sau, một người đàn ông cầm theo một chiếc đàn vi-ô-lông-xen đi tới bên cạnh Diệp Lăng Phi, cùng lúc đó, người phục vụ cũng đưa lên hai suất ăn tình nhân mà Diệp Lăng Phi đã gọi.
- Diệp đại ca...
Đường Hiểu Uyển không hiểu chuyện gì xảy ra, cũng không biết một người đàn ông cầm chiếc đàn vi-ô-lông-xen đến đây có ý gì. Lúc này Diệp Lăng Phi nói thầm vào tai người nghệ sĩ vài câu, theo sát mà, chi thấy người nghệ sĩ đó bắt đầu kéo đàn. Tiếng đàn chậm rãi truyền đến tai Đường Hiểu Uyển, nó u nhã, làng mạn dường như là âm nhạc của chính thiên nhiên. Thấy Đường Hiểu Uyển còn đang đăm chìm trong những âm thanh tuyệt với. Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng hỏi:
- Hiểu Uyển, em có thích cảm giác này không?
- Vâng, em rất thích!
Đường Hiểu Uyển gật đầu rất mạnh, hoàn toàn quên vừa rồi cô còn chu môi đang giận dồi. Sau khi tấu xong một khúc nhạc, người nghệ sĩ chơi đàn vi-ô-lông địa ròi đi. Ánh mắt Đường Hiểu Uyển ẩn chửa đầy tình cảm, không đợi Diệp Lăng Phi nói gì, cô tự động đi đến ngồi xuống bên cạnh Diệp Lăng Phi, tựa người vào trong lòng hắn, ôn nhu nói:
- Diệp đại ca, em rất thích cảm giác này!
“Ngất mất, sớm biết như vậy thì không sử dụng chiêu này đê đối phó cô bé này nữa!"
Diệp Lăng Phi thấy Đường Hiểu Uyển lúc này đã si mê mình cực độ, quên luôn cả đây là nơi công cộng, hai người trước đây ở những noi đông người rất ít làm những hành vi thân mật như vậy. Diệp Lăng Phi nhìn Đường Hiểu Uyển đang gắt gao dựa vào người mình, hắn cũng đành đặt tay lên một bên mông của Đường Hiểu Uyển.Giờ phút này Diệp Lăng Phi đang trài qua một chuyến phiêu lư cực kì nguy hiểm, nếu như để người khác nhìn thấy rồi chuyện này truyền đến tai Bạch Tình Đình, chắc chắc Bạch Tình Đình sẽ lại náo loạn một trận nữa.
Đường Hiểu Uyển không hề cảm nhận được sự căng thẳng trong lòng Diệp Lăng Phi, cô yên lặng chãm chú đắm chìm trong tư vị lãng mạn ấm áp hiện giờ. Đường Hiểu Uyển không hề cử động, chi tựa sát người vào vai của Diệp Lăng Phi, hai mắt nhắm lại, tựa hồ đang hưởng thụ cảm giác sung sướng này từng chút từng chút một.
- Hiểu Uyển, ăn cơm trước đi, chúng ta còn rất nhiều thời gian mà!
Diệp Lăng Phi thúc giục.
Nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, Đường Hiểu Uyển mới mờ mắt ra, nhoẻn cười rất dề thương, đáp.
- Vâng, được ạ!
Trong lúc ăn cơm. Diệp Lăng Phi thấy tâm tình của Đường Hiểu Uyển đã tốt lên nhiều, liền nhân cơ hội dò hỏi:
- Hiểu Uyển, vừa nãy em làm sao thế, có phải hôm nay gặp chuyện gì không vui đúng không?
Đường Hiểu Uyển vừa ăn một miếng salad, trên khóe miệng dính toàn là rau, cô lau miệng, tức tối nói:
- Cũng là tại cái tên Thái Hạo kia, người ta đến giờ tan ca rồi, hắn hết lần này tới lần khác đứng dưới tầng một chờ em, nói tối nay muốn mời em đi ăn cơm. Cái tên Thái Hạo này thật là, không biết em không thích hắn sao, suốt ngày cử quấn lấy em, đúng là khó chịu muốn chết đi được!
- Thái Hạo à?
Diệp Lăng Phi nghe thấy cái tên oan gia này, buông dĩa ăn xuống, hỏi:
- Hôm nay Thái Hạo ngoài việc muốn mời em đi ăn ra thì còn nói gì nữa không?
- Dạ có, hắn nói muốn mời em đi ăn tối, nói chờ hắn mua một chiếc BMW thì hàng ngày sẽ đưa đón em đi làm. Hắn còn nói rằng mình có tiền, muốn chung sống với em trong một biệt thự lớn, thực là buồn nôn quá đi mất!
Đường Hiểu Uyển giọng đầy oán giận.
- Đáng giận nhất là hắn dám nói Diệp đại ca là tên lừa đào, tóm lại, em bị hắn chọc cho tức chết. Em đứng ở trạm xe buýt, càng nghĩ càng thấy trong lòng khó chịu nên mới muốn gặp Diệp đại ca đó!
Đường Hiểu Uyển vốn là cô bé không có tâm cơ gì cả, sao có thể giấu được những bí mật trong lòng, hơn nữa vừa bị Diệp Lăng Phi dỗ ngon dỗ ngọt một hồi đã vui vé trở lại, không hề ngần ngại kể hết mọi chuyện. Khi cô nói xong, thấy Diệp Lăng Phi vẫn trầm tư suy nghĩ, Đường Hiểu Uyển hỏi:
- Diệp đại ca. Thái Hạo nói hắn là con trai của Bạch Cảnh Sùng, điều này có phải là sự thật không vậy?
Diệp Lăng Phi cười cười, cầm dĩa ăn lên, nói:
- Loại chuyện này đúng là khó nói lắm. Hiểu Uyển à, em nghĩ việc này như thế nào?
- Làm sao mà em biết được, nhung mà em cảm thấy chắc chắn là do tên Thái Hạo nói nhãng nói cuội!
Đường Hiểu Uyển đáp.
- Người đó rất đáng ghét, bây giờ đã như thế này rồi, nếu như hắn mà thực sự có tiền, không hiên sẽ đáng ghét kinh khủng đến mức nào nữa. Diệp đại ca, anh nói có đúng không?
- Ừ, đúng là như thế đấy, anh cũng không thích tên Thái Hạo này!
Diệp Lăng Phi nói.
- Bây giờ thì anh lại càng chán ghét hắn, dám quấn quít lấy Hiểu Uyển nhà ta, xem ra anh phải dạy dồ tử tế hắn một phen, để hắn sau này không dám bám theo tán tỉnh khiến cho Hiểu Uyển nhà ta không vui!
Đường Hiểu Uyển vừa nghe Diệp Lăng Phi nói muốn giáo huấn Thái Hạo, cô vội vàng can ngăn:
- Diệp đại ca, bỏ đi, em đã nói rất rõ ràng với hắn rồi, em tin rằng nếu hắn còn có lòng tự trọng thì sẽ không lẵng nhẵng bám theo em nữa. Diệp đại ca, em cũng không muốn Thái Hạo vì việc của em mà gặp chuyện không may, nếu như vậy thì trong lòng sẽ băn khoăn lắm đó!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Được rồi, anh không động đến Thái Hạo là được, nhung mà Hiểu Uyển à, sau này gặp chuyện gì cử nói với anh, không được khóc nhè đâu đấy!
Diệp Lăng Phi vừa nói lấy tay véo nhẹ cái mũi tinh xào của Đường Hiểu Uyển. Đường Hiểu Uyển cười ngọt ngào, vâng một tiếng, đáp.
- Em biết rồi, Diệp đại ca, anh cứ yên tâm!
Hai người đang tán gẫu ở chỗ này, chọt Đường Hiểu Uyển liếc ra ngoài cứa, thấy một đôi nam nừ đang đi vào trong. Đường Hiểu Uyển ngân người, cô khẽ kéo góc áo của Diệp Lăng Phi, thì thầm:
- Diệp đại ca, anh nhìn cô gái đang đứng ngoài cửa kìa, em thấy hình như đó là Tần Dao thì phải!
Diệp Lăng Phi buông dĩa ăn xuống, quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy Tần Dao đang đứng ở đó. Tần Dao mặc một bộ váy Chanel thời thượng, làm tóc, tay thì cầm một chiếc túi xách hiệu Louis Vuitton. Quằn áo và đồ dùng của Tần Dao bây giờ ít cũng phải hơn 1 vạn tệ, so với cô bé khi xưa trên người chi mặc bộ đồ giá hơn trăm tệ quà là khác biệt một trời một vực.
Khí chất Tần Dao cũng biến hóa cực lớn so với trước đây, tuy nói trên gương mật cô vẫn còn mang vẻ non nớt, nhung Tần Dao cực lực biểu hiện ra vẻ thành thục, ánh mắt nhìn thẳng không hề né tránh ánh nhìn của những người khác, cô đứng õ cửa nhà hàng lập tức hấp dẫn sự chú ý của nhiều rất người, tuy vậy Tần Dao vẫn tò ra rất tự nhiên thoải mái.
Tần Dao và người đàn ông kia theo sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, tìm một chiếc bàn còn trống để ngồi. Tần Dao thủy chung luôn thẳng lưng ưỡn ngực, tuy Diệp Lăng Phi biết bộ ngực của Tần Dao trố mã không quá đầy đặn, nhưng lúc này bộ ngực sữa của cô lại cao vút gọi cảm, hiền nhiên Tần Dao biết làm sao để bộ ngực của mình trở nên đẹp hơn, làm sao có thể thu hút càng nhiều ánh mắt của đàn ông.
Tất cả những thay đổi này không chỉ Đường Hiểu Uyển không dám tin tường, dù là Diệp Lăng Phi nếu như không phải biết được tin từ khi Lâm Tuyết mất tích. Tần Dao đã thay thế Lâm Tuyết đảm nhiệm cương vị tổng giám đốc bách hóa An Thịnh, Diệp Lăng Phi cũng không sẽ dám tin cô gái trước mặt bây giờ chính là nữ sinh viên thích chiếm những món lợi nhỏ trước kia.
Kẻ sĩ ba ngày không gập phải đánh giá bằng con mắt khác, những lời này dùng với Tần Dao quà thật là chuẩn không cần chỉnh. Nhưng điều Diệp Lăng Phi chú ý hơn lại là người đàn ông đi cùng với Tần Dao, khi hắn nhìn thấy tướng mạo của người kia, không khỏi cảm thấy nghi hoặc, thầm nghĩ: "Sao Tần Dao lại đi cùng với tên này nhỉ?"