Tần Như Lương nói tiếp: "Nàng nhìn lại mình bây giờ xem, không chỉ không thể tự chăm sóc cho bản thân, ngất xỉu mới tỉnh lại liền không thể yên tĩnh một chỗ, giống như vớ được liền cắn xé người đó, sớm muộn cũng sẽ làm tổn thương tới mình mà thôi”.
Thẩm Nguyệt cúi đầu, có chút ngơ ngẩn. Sau khi trầm mặc hồi lâu nàng khẽ cười: “Vồ được ai cắn người đó, ngươi cảm thấy ta giống như một con chó điên loạn phải không”.
Tần Như Lương không đành lòng nhưng miệng vẫn cứng rắn nói: “Chẳng lẽ không phải sao”.
“Ta đột nhiên nhớ tới lúc trước ngươi từng nói rằng, khi chính quyền Đại Sở mới được thành lập, Tô Vũ vì bảo toàn tính mạng cho ta cũng giống như một con chó điên cắn loạn”.
Thẩm Nguyệt cúi đầu, hai mắt có chút ửng đỏ, khàn giọng nói tiếp: “Đừng nói là chó điên, chỉ cần có thể cứu được hắn, cho dù biến thành sài lang hổ báo, ma quỷ yêu nghiệt ta cũng bằng lòng”.
Một lúc lâu sau, Tần Như Lương mới gật đầu, mím môi đáp: “Thẩm Nguyệt, nàng thắng rồi”.
Thẩm Nguyệt lại mỉm cười: “Nhường rồi”.
Hắn còn có thể làm gì khác đây? Nếu muốn ngăn cản nàng, có lẽ nàng sẽ càng trở nên điên cuồng hơn.
Chuẩn bị xong thuốc, Tần Như Lương liền bưng lên giao đến tay nàng: “Uống xong thuốc chúng ta ra ngoài”.
Thẩm Nguyệt vội vàng đón lấy, bị nóng tới chép miệng liên tục, nàng muốn uống với tốc độ nhanh nhất.
Quay sang thấy Tần Như Lương nhíu chặt mày liền an ủi: “Ta cảm thấy sau khi ăn cháo và uống thuốc thì thân thể đã tốt hơn rất nhiều, vừa ấm áp vừa có sức lực, ra ngoài đi dạo cũng rất tốt cho cơ thể”.
“Ngọc Nghiên, vào thay quần áo cho công chúa”.
Ngọc Nghiên vốn tưởng rằng Thẩm Nguyệt đã mệt nhọc thành dáng vẻ này rồi thì Tần Như Lương thế nào cũng sẽ không cho phép người lại ra ngoài, hiện tại hắn chủ động yêu cầu thay trang phục, Ngọc Nghiên cũng không nói được gì, chỉ có thể lặng lẽ chuẩn bị.
Theo yêu cầu của Thẩm Nguyệt, Ngọc Nghiên thay cho nàng một bộ váy trang nhã giản dị, bên ngoài phủ một chiếc áo tơi dày màu đen, trâm ngọc trắng khéo léo vén mái tóc xanh thành búi.
Tần Như Lương thấy vậy lại cau mày: “Bộ diêu lần trước mua đâu, sao quay về không thấy nàng cài?”
Thẩm Nguyệt biết trong lòng Tần Như Lương đang không thoải mái nên bới móc kiếm chuyện.
Nàng mỉm cười, quay lại nói với Ngọc Nghiên: “Lấy bộ diêu đó đeo lên cho ta”.
Tần Như Lương thấy bộ diêu được cài lên mái tóc Thẩm Nguyệt xong mới cảm thấy hài lòng hơn chút, khi rời khỏi sân viện, Ngọc Nghiên sợ Thẩm Nguyệt bị nhiễm lạnh lại nhét một bình nước nóng vào tay nàng.
Ngày thường Thẩm Nguyệt sẽ không dùng tới thứ này, cũng ghét việc cầm trên tay vướng víu, nàng vừa định đặt xuống thì Tần Như Lương đã cứng rắn nhét nó trở lại tay nàng, Thẩm Nguyệt nhướng mày cũng để mặc hắn làm.
Đến hiện tại vẫn chưa có người phát hiện ra toàn bộ mật thám theo dõi xung quanh Tần phủ đều đã bị giết vào đêm qua. Vì vậy Thẩm Nguyệt và Tần Như Lương tự do thoải mái rời phủ, tạm thời vẫn chưa phát giác ra có người bám đuôi theo sau.
Hai người đi dạo phố một lúc như không có chuyện gì xảy ra liền rẽ hướng đi đến một phủ đệ, nhưng không trực tiếp vào từ cửa chính mà tìm một góc nào đó dừng lại quan sát một lúc.
Tần Như Lương liếc cánh cửa son kia, cuối cùng hỏi: “Nàng đến nhà Hạ Phóng làm gì, không phải vẫn muốn vào nhà hắn tìm điểm sơ hở đó chứ?”