Khóe môi Tô Vũ như có như không khẽ nhếch: “Có thể, chỉ là không phải là bây giờ. Đợi bệnh dịch kết thúc, ta lại ôm nàng, được không?”
Thẩm Nguyệt nghiến răng kìm nén nỗi lòng, cũng không nói gì nữa liền quay gót rời đi.
Nàng vừa tới trước cửa nha môn cùng Hạ Du như thường lệ thì vài người thân binh vội vàng quay ngược lại nói: “Khởi bẩm công chúa, thuộc hạ theo lệnh kiểm tra dọc theo lưu vực sông Tương kết quả đã phát hiện ra vấn đề”.
Thẩm Nguyệt bất giác nhíu mày: "Có vấn đề gì?"
“Thuộc hạ nhìn thấy có xác vài con chuột chết bị nước sông cuốn dạt vào bờ”.
Trời đổ mưa vài ngày liên tiếp khiến tổ chuột ngập trong nước, có chuột chết đuối trôi sông cũng không có gì kỳ lạ, nhưng phát hiện này cũng không thể cẩu thả bỏ qua.
Mày Thẩm Nguyệt vẫn chưa giãn ra: “Nhưng sông Tương không phải là một lạch ngòi nhỏ với lượng nước đáng kể, khả năng tự thanh lọc cũng rất mạnh, nếu chỉ là một vài con chuột chết cũng không thể tạo thành bệnh dịch nặng nề như vậy”.
Thân binh đáp: “Thuộc hạ cũng chỉ là phỏng đoán, không dám xằng bậy đưa ra kết luận bệnh dịch lần này nhất định có liên quan tới chuột chết, do đó thuộc hạ đã dẫn người liên tục tìm kiếm theo các cửa ngõ nơi sông Tương chảy vào thành Kinh”.
Để kiểm soát nước sông Tương, bên ngoài thành Kinh còn có một cửa cống, tại cửa cống đó, đường sông được mở rộng và đào sâu để tích trữ nước sông.
Dưới thời tiết với lượng mưa dồi dào bịt kín miệng cống, nó vừa đồng thời tích trữ nước vừa giúp thành Kinh không chìm trong ngập lụt, mà vào thời điểm lượng mưa khan hiếm lại có thể thích hợp mở ra cống nước để dân chúng thành Kinh có nước sử dụng.
Chỉ là đợt thiên tai ngập úng mùa thu vừa kéo đến khiến cống nước vẫn luôn rơi vào trạng thái đóng, chỉ một phần nước sông chảy vào thành thông qua dòng nước chảy bên dưới cống, có thể ngăn trở phù sa và kiểm soát mực nước một cách hiệu quả.
“Phát hiện được gì rồi?”
Thân binh thoáng khựng lại, trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái: "Thuộc hạ phát hiện, bên ngoài cửa cống bị chặn có hàng đoàn bầy chuột chết ứ đọng lại”.
Hồi tưởng lại cảnh tượng đó hẳn phải vô cùng ghê tởm mới có thể khiến thân binh vốn quen với cảnh sống chết chém giết lộ ra loại biểu cảm này.
Thẩm Nguyệt dứt khoát ra lệnh: “Lập tức thông báo cho thủ thành, chúng ta tới đó xem xem”.
Rất nhanh thủ thành đã nghe được tin tức chạy tới.
Nếu có thể dập tắt đợt bệnh dịch này họ cũng rất sẵn lòng hợp tác.
Sau đó một hàng người gấp rút chạy tới cửa cống sông Tương bên ngoài thành Kinh.
Đường sông vừa rộng vừa sâu gần như đã hình thành nên một hồ nước không lớn cũng không nhỏ, hoàn toàn có thể cung cấp nước sinh hoạt và tưới tiêu ruộng đồng cho dân chúng trong thành.
Thủ thành cho biết kể từ khi Đại Sở cắt nhường thành trì, rất nhiều người dân từ phía nam trong chốc lát đã đổ về thành Kinh cư trú.