Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Nguyệt không sợ một chút nào. Hạ tướng là người thân nhất của Hạ Du, nếu như ngay cả ông ta mà hắn ta cũng vứt bỏ được thì nàng cũng bội phục, không thể nói gì hơn.  

 

Sau khi thuận lợi rời khỏi Hạ phủ, Thẩm Nguyệt và Tần Như Lương đi cạnh nhau trong con hẻm tối.  

 

Thẩm Nguyệt đi đường vòng.  

 

Tần Như Lương nói: "Có thể bỏ qua Hạ Du, nhưng còn tên Hạ Phóng gian manh xảo trá, thường ở trước mặt hoàng thượng bày mưu tính kế, cũng là kẻ hai mặt. Hoàng đế xuất thân võ phu, giang sơn Đại Sở này là do ông ta giành được bằng đao kiếm chứ không phải mưu lược. Có thể nói ông ta đang rất cần một người gian xảo như Hạ Phóng ở bên cạnh. Nếu như có cơ hội thì không thể giữ lại kẻ này, sao cô lại đồng ý với Hạ tướng sẽ không tính toán với hắn ta?"  

 

Thẩm Nguyệt thản nhiên nói: "Cho dù ta không đối phó với hắn ta thì tự nhiên cũng sẽ có người muốn hắn ta chết. Ngươi không biết chuyện huynh đệ tương tàn mới càng thêm thú vị hay sao? Tương lai chúng ta còn có thể dùng được Hạ tướng, nếu như ta ra tay giết chết còn ông ta mà ông ta còn muốn làm việc cho ta thì ta cũng không dám dùng".  

 

Tần Như Lương nghiêng đầu nhìn nàng. Sườn mặt của nàng ở trong bóng đêm mờ ảo, thần sắc không để cho kẻ khác nắm bắt được.  

 

Đây có còn là Thẩm Nguyệt trước đây không?  

 

Có thể nàng vẫn là con người trước kia, nhưng trái tim của nàng đã trở nên khác trước rất nhiều.  

 

Nàng giống như người đang dang tay đi trên dây giữa hai vách núi, vừa quyết liệt vừa điên cuồng, nhưng đồng thời cũng vô cùng thanh tĩnh và lý trí.  

 

Thẩm Nguyệt lại đột nhiên mở miệng nói gằng từng chữ: "Hạ Phóng, kẻ này thật sự là đáng chết".  

 

Không biết đã rẽ qua bao nhiêu con hẻm thì Thẩm Nguyệt mới dừng lại trước một cánh cửa hông.  

 

Nàng quay lại nhìn cánh cửa, mọi thứ đều quen thuộc ngoại trừ giấy dán niêm phong trên cánh cửa.  

 

Đây là cửa hông nhà Tô Vũ.  

 

Thẩm Nguyệt nhớ Tô Vũ đã từng một mình lên núi cứu nàng thoát khỏi hang ổ của bọn cướp, lúc trở về đã mang nàng bước qua cánh cửa này. Nàng cũng từng bước qua cánh cửa này khi đến nhà Tô Vũ để nấu ăn cho hắn.  

 

Nàng cũng từng tình cờ gặp Tô Vũ ở đây, đứng ở cạnh cửa nói chuyện, hai người đều lưu luyến.  

 

Nàng cũng từng đứng ở vị trí này nhìn thấy ngọn đèn dầu tràn ra ánh sáng nhợt nhạt thắp sáng bóng dáng của Tô Vũ.  

 

Nàng cũng từng ở đây nhìn thấy hắn giết người không chút do dự.  

 

 

 

Tần Như Lương cũng nhìn về phía cánh cửa rồi nói: "Tối nay cô đã nhờ Hạ tướng giúp cứu hắn khỏi bị tra tấn khổ hình. Kế tiếp nên làm gì?"  

 

"Thật ra ta cũng không biết tiếp theo nên làm gì", Thẩm Nguyệt đưa tay ra, vuốt ve vân gỗ và khóa cửa, nhẹ giọng nói: "Không biết chàng ấy có từng cảm thấy như ta lúc này hay không, không biết nên làm cái gì, chỉ có thể buông bỏ..."  

 

Thẩm Nguyệt dừng lại không bao lâu liền rời đi.  

 

Nàng đi vòng qua cổng nhà Tô Vũ, cũng không đi về phía trước, chỉ đứng trong góc im lặng quan sát một lúc, sau đó mới xoay người nói: "Chúng ta trở về đi".  

 

Khi nàng trở lại Trì Xuân Uyển thì đã hơn nửa đêm.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK