Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Nguyệt thoáng suy ngẫm: “Không phải ngươi thông đồng với Liên Thanh Châu từ trước đấy chứ?”

 

Nếu không làm sao mà trùng hợp thế được, nàng vừa ra ngoài đã gặp được Liên Thanh Châu đợi sẵn ở giao lộ.

 

Thẩm Nguyệt ngoái đầu nhìn lại, bây giờ đâu còn thấy bóng dáng Liên Thanh Châu, Ngọc Nghiên và Thôi thị nữa, chỉ còn nàng và Tô Vũ thôi.

 

Đây chính là “lần sau gặp lại” của Tô Vũ?

 

Tô Vũ đáp: “Cho dù không có hắn, cô đứng trong đám đông, ta chỉ cần liếc mắt cũng nhận ra”.

 

Thẩm Nguyệt nhếch môi: “Tự đại! Ta đeo mặt nạ rồi, không khác nữ tử nào trong thiên hạ”.

 

Ngón tay của Tô Vũ lướt nhẹ qua váy áo của nàng, như có như không, nhẹ nhàng gảy cây sáo trúc được nàng giắt trên eo: “Nhưng trên người cô đeo thứ độc nhất vô thị trong thiên hạ”.

 

Thẩm Nguyệt cúi đầu nhìn, hóa ra cây sáo trúc này đã làm lộ thân phận của nàng.

 

“Chúng ta cứ đi theo con rồng này mãi sao?”, Thẩm Nguyệt hỏi.

 

“Ừm”.

 

“Con rồng đó sẽ đi tới nơi nào?”

 

“Bên bờ sông Dương Xuân”.

 

Sông Dương Xuân nối liền với bến thuyền đổ thẳng vào kinh, triền sông uốn lượn. Bây giờ đã vào thu, mực nước sông giảm xuống, bờ sông lộ ra cũng rộng hơn thời điểm mùa xuân và mùa hè.

 

Sông Dương Xuân là điểm cuối của hội hoa đăng vào Trung Thu hằng năm.

 

Rồng phun lửa sẽ uốn lượn tới tận sông Dương Xuân mới dừng.

 

Hai bên bờ sông là những hàng dương liễu, dưới tán liễu treo đủ thứ hoa đăng muôn màu muôn vẻ, tuy không huyên náo bằng tiếng hò hét của các sạp hàng bên đường, nhưng vẫn vô cùng náo nhiệt.

 

Những người tập trung về đây đa phần là nam thanh nữ tú, cầu nguyện và thả đèn. Trên mặt sông Dương Xuân trôi nổi vô số ngọn đèn hoa đăng, rực rỡ như dải ngân hà.

Cũng có nhiều người thả đèn trời, ánh nến lung linh tỏa ra ánh sáng mờ ảo khiến cho đèn trời bay lên trông đẹp không sao tả xiết.

 

Người múa rồng vẫn còn một ít nguyên liệu trong tay, hắn ta ném nhiên liệu trên mặt sông khiến cho một ngọn lửa bùng lên và vô số tia lửa lấp lánh rơi xuống, kéo theo đó là những tràng pháo tay không ngớt.

 

Có lẽ là do tầm nhìn rộng mở cho nên tâm tình cũng rộng mở, Thẩm Nguyệt đứng bên bờ sông khẽ nở nụ cười nói: "Đêm nay thật sự rất đẹp".

 

Tô Vũ đi bên cạnh nàng lên tiếng: "Cô có muốn thả đèn không?"

 

Thẩm Nguyệt không thích thú lắm, cảm thấy đó là chuyện mà mấy nữ nhân ngây thơ đều thích làm.

 

Thanh âm của hắn như làn gió mát thoảng qua, nói: "Có thể ước nguyện khi thả đèn".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK