Tiếng nước chảy nhẹ vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Vẫn chưa nâng mí mắt lên nhưng Thẩm Nguyệt đã đột nhiên khàn giọng nói: "Ngươi hơn nửa đêm còn tới chỗ của ta để rửa tay sao?"
Tô Vũ mỉm cười, rạng rỡ nói: "Đúng vậy, vừa làm chuyện xấu, tay không sạch sẽ".
Thẩm Nguyệt nhíu mày nói: "Ngươi đã làm chuyện gì xấu, chẳng lẽ ngươi lại đi ăn trộm?"
Tô Vũ rửa tay xong liền cầm lấy khăn do Thôi thị chuẩn bị rồi nhẹ nhàng lau từng ngón tay, sau đó chậm rãi chuyển chủ đề: "Đêm nay dường như cô đã cảnh giác hơn rất nhiều".
Thẩm Nguyệt mở mắt ra nói: "Ngươi vào Trì Xuân Uyển của ta giống như vào nhà của chính ngươi vậy, sao ta có thể không cảnh giác được?"
Tô Vũ đi tới, tỏ ra không vui nói: "Ta cũng không ăn thịt cô, sao cô phải cảnh giác ta?"
Hắn ngồi ở mép giường nàng với, đưa bàn tay sạch sẽ thơm tho nắm lấy cổ tay của Thẩm Nguyệt, đặt những ngón tay thon dài lên mạch của nàng xem xét.
Thẩm Nguyệt hơi nhíu đôi mắt kèm nhèm, nàng nghĩ để hắn chẩn bệnh cho mình cũng tốt, dù sao hắn cũng giỏi hơn đại phu bình thường, vì vậy nàng cũng không để ý, chỉ lo vuốt ve bàn chân của đứa trẻ bên cạnh.
Sau một lúc, Tô Vũ mới buông tay nàng ra rồi nói: "Sau sinh một tháng cô nên ở yên trong phòng tịnh dưỡng".
"Nói bảy ngày nửa tháng ta còn có thể hiểu được, lúc cơ thể gần hồi phục thì không nên tiếp tục chôn chân trong phòng, phải vận động mới có thể khôi phục tốt được".
Nếu thật sự muốn nhốt nàng ở trong phòng suốt một tháng ở cữ thì nàng chắc chắn sẽ mốc meo hết lên mất.
"Nhưng ta lại nghe nói mới ba bốn ngày sau thì cô đã chạy ra ngoài tìm Tần Như Lương".
Thẩm Nguyệt: "Ngươi nghe ai nói?"
"Cô còn cắt một bên gân tay của hắn ta".
"Nhị nương nói cho ngươi biết sao?"
Tô Vũ rũ mắt xuống, nhẹ nhàng nắm lấy bàn chân nhỏ của đứa trẻ, nhẹ nhàng nhào nặn bàn chân nhỏ đó giống như Thẩm Nguyệt.
Bàn chân nhỏ nhắn mềm mại này thật sự khiến cho người ta vuốt ve đến nghiện.
Đứa trẻ đang ngủ ngon giấc nhưng hai chân đều bị hai người lớn chơi đùa cho nên liền tỉnh lại, nhưng nó chỉ hé mắt liếc Thẩm Nguyệt và Tô Vũ sau đó lại nhắm mắt lại.
Cứ như thể nó đang muốn nói hai người này thật ngốc nghếch.
"Đây là con do ta sinh ra mà không biết nó theo ai nữa".
Tô Vũ khẽ cười nói: "Chắc là theo cha nó đó".
Thẩm Nguyệt nghe vậy thì càng buồn rầu, ngay cả cha của nó là ai nàng cũng không biết.
Chẳng lẽ cha của nó thật sự là Liên Thanh Châu sao? Xem ra Liên Thanh Châu cũng không phải là người sẽ quan tâm đến những người không liên quan tới mình.