Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Hắn nhàn nhã đặt bút xuống nói: “A Nguyệt hỏi, ngươi đã nói rồi à?”  

 

Liên Thanh Châu đáp: “Học trò đã nói nhưng học trò có một chuyện không hiểu”.  

 

Tô Vũ cũng không bất ngờ, khẽ “ừ” một tiếng.  

 

Liên Thanh Châu nói: “Sư phụ không muốn công chúa có bất kỳ tình cảm gì với Tần Như Lương nữa, thế tại sao lại muốn để công chúa nghe chuyện của nàng và Tần Như Lương?”  

 

“Tần Như Lương là một lưỡi dao sắc bén, nhưng phải xem cuối cùng hắn sẽ nằm trong tay ai”.  

 

“Lẽ nào… sư phụ không sợ công chúa nhớ tình cảm cũ với Tần Như Lương à?”  

 

Tô Vũ nhìn con rối được đặt ở góc bàn, đây chính là món đồ Thẩm Nguyệt đã thức đến nửa đêm để khắc.  

 

Ánh mắt hắn trở nên dịu dàng: “Ta tin nàng ấy như nàng ấy sẵn lòng tin ta vậy”.  

 

Bây giờ Thẩm Nguyệt không nhớ ra, chỉ biết những điều này có lợi cho nàng, giúp nàng có chỗ đứng trong phủ tướng quân. Với tính cách hiện giờ, cùng với sự dứt khoát như thời niên thiếu, nàng sẽ không còn nhân nhượng với một ai có lỗi nữa.  

 

Tô Vũ đưa giấy tuyên thành đã hong khô cho Liên Thanh Châu nói: “Đêm nay về chuẩn bị, sáng mai khởi hành”.  

 

“Vâng thưa sư phụ”.  

 

Liên Thanh Châu vừa ra khỏi phòng, Tô Vũ ở phía sau nói: “Thanh Châu”.  

 

“Sư phụ có gì dặn dò?”  

 

“Mọi chuyện đều phải cẩn thận”.  

 

Lúc Tần Như Lương về, nghe nói Liên Thanh Châu có ghé qua, hơn nữa còn ở trong Trì Xuân Uyển khá lâu.  

 

 

 

Quản gia nói Liên Thanh Châu mang đến rất nhiều quần áo và đồ chơi cho Bắp Chân.  

 

Khi Tần Như Lương đến Trì Xuân Uyển, lặng lẽ đứng trước cửa phòng thì cánh cửa vẫn chưa đóng, hắn ta trông thấy Thôi thị và Ngọc Nghiên đang chất quần áo của Bắp Chân vào chật cả ngăn tủ, trong lòng hắn ta lại có cảm xúc khác lạ.  

 

Hắn ta thấy nó cực kỳ chói mắt.  

 

Tần Như Lương đột ngột lên tiếng: “Đó đều là những thứ Liên Thanh Châu đưa đến hả?”  

 

Lời vừa thốt ra, Ngọc Nghiên và Thôi thị đều khựng lại một chút.  

 

Không nghe thấy tiếng của Triệu thị ngoài sân, hắn ta đã đến đây từ lúc nào?  

 

Bắp Chân đang ngủ trên giường, Thẩm Nguyệt không nhanh không chậm bước ra từ bức bình phong, thuận miệng nói: “Đúng vậy, chỉ có hắn là chu đáo nhất thôi, ăn mặc chơi đùa gì đều không thiếu”.  

 

Tần Như Lương nói: “Trong phủ tướng quân cũng có những thứ này, không cần phải dùng đồ hắn ta mang tới. Nếu ta nhớ không lầm thì trong cung cũng thường xuyên ban thưởng vải vóc, lấy về làm quần áo cho đứa nhỏ là được”.  

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK