Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nàng là người lúc nào cũng sợ thiên hạ chưa đủ loạn, nàng nghĩ nếu như Hương Phiến có được một danh phận thì tốt. 

Sắc mặt Tần Như Lương tối sầm nhìn kiệu phu khiêng kiệu ra khỏi phủ tướng quân. 

Khi đến nhà Liên Thanh Châu, Liên Thanh Châu đã sai người chuẩn bị bữa trưa. 

Bữa trưa ở đây rất đầy đủ dinh dưỡng lại vô cùng ngon miệng, có thể thấy được người chuẩn bị rất có tâm ý. 

Ngọc Nghiên liên tục gắp thức ăn cho Thẩm Nguyệt. 

Liên Thanh Châu nói: "Lần trước tại hạ nhớ công chúa nói muốn đầu tư làm ăn?" 

Thẩm Nguyệt cười híp mắt nói: "Ngươi có con đường kiếm tiền tốt gì sao?" 

"Gần đây ta định mua hai chiếc tàu buôn để vận chuyển hàng hóa tới kinh thành. Công chúa có muốn tham gia đầu tư không?" 

Thẩm Nguyệt nói: "Ngươi cũng đã lên tiếng rồi, lý nào ta lại không tham gia? Tuy rằng ta không cần tự mình kinh thương vận chuyển hàng hóa nhưng vẫn có thể được chia hoa hồng đúng không?" 

"Đường thủy Đại Sở có một kênh đào nối thẳng đến kinh thành, đừng nói là vận chuyển hàng hóa, còn có thể vận chuyển hành khách, nếu như bán vé cho khách thì cũng có thể sinh lợi lâu dài". 

Liên Thanh Châu cười nói: "Xem ra công chúa còn có thể tối đa hóa lợi ích của mọi thứ. Nhưng nếu chỉ bán vé cho hành khách thì bao lâu mới có thể thu hồi chi phí chứ? Đây là một khoản đầu tư lâu dài, trong một thời gian dài công chúa có thể cũng không nhận được tiền lời". 

Thẩm Nguyệt thờ ơ nói: "Mặc dù vậy thì ta cũng sẽ đầu tư. Trong tay có một chiếc tàu buôn nói không chừng sau này còn có thể dùng trong trường hợp khẩn cấp. Một chiếc tàu buôn như vậy thì có giá bao nhiêu?" 

"Không cần vội, còn vài tháng nữa thì tàu mới đến kinh thành. Trong mấy tháng này tiền bán truyện tranh của công chúa hẳn là cũng đã thu được rất nhiều". 

Nghe Liên Thanh Châu nói, truyện tranh của Thẩm Nguyệt còn có thể bán ra khỏi kinh thành. 

Chẳng qua trong vài tháng tới thì Thẩm Nguyệt sẽ không được chia tiền nữa. 

Trên đường trở về, nàng còn đang suy nghĩ về việc làm thế nào để khiến cho hai ngàn lượng bạc trong tay nàng đẻ ra thêm tiền. 

Buổi chiều khi nàng trở về phủ tướng quân thì hậu viện vẫn đang vô cùng hỗn loạn. 

Nghe nói Tần Như Lương cuối cùng cũng đích thân xử lý chuyện của Hương Phiến, thế nhưng hắn ta không định cho nàng ta một danh phận mà lại định tiễn nàng ta đi. 

Nếu như nàng ta đồng ý thì Tần Như Lương sẽ chu cấp cho nàng một ít tiền sau đó đẩy nàng ta đi nơi khác sinh sống, nàng ta cũng sẽ có một cuộc sống tốt bên ngoài. 

Ít nhất thì tốt hơn là làm nha hoàn trong phủ lúc này. 

Nhưng quan trọng là phải xem Hương Phiến có đồng ý đi hay không? 

Nàng ta đã phải trả giá rất nhiều cho chuyện này, làm sao có thể cam tâm tình nguyện để cho Tần Như Lương đuổi mình đi chỉ để lấy lòng Liễu Mi Vũ chứ? 

Khi Thẩm Nguyệt bước vào thì nàng nhìn thấy Hương Phiến đã rơi lệ đầy mặt. 

Nàng ta không thể phản kháng, hai bà tử đã thu dọn xong hành lý của nàng ta từ sớm. 

Hương Phiến quỳ xuống trước mặt Thẩm Nguyệt, nắm lấy váy Thẩm Nguyệt cầu xin: "Công chúa, xin công chúa nói với tướng quân một tiếng, đừng đuổi nô tỳ đi có được không? Nô tỳ chỉ muốn ở lại phủ tướng quân, nô tỳ không muốn đi nơi khác!"

Thẩm Nguyệt cúi xuống lãnh đạm nhìn nàng ta khóc trong chốc lát, giơ tay lau nước mắt trên mặt Hương Phiến, khẽ nhướng mày nói: "Ngươi khóc với ta thì có ích lợi gì?" 

Hương Phiến thực sự không còn cách nào khác, nàng ta nói: "Nô tỳ phải làm sao bây giờ?" 

“Nếu như không rời đi thì ngươi muốn chết trong phủ tướng quân sao?”, Thẩm Nguyệt ngả ngớn nói. 

Hương Phiến ngẩn người, đột nhiên hiểu ý của Thẩm Nguyệt. 

Ngay lập tức khi bà tử xách túi hành lý bước ra, Hương Phiến liền nghiến răng nghiến lợi đứng dậy đập đầu vào cột nhà bên cạnh! 

“Không được!”, bà tử vội vàng ngăn lại, gọi Hương Phiến không cho đập đầu. 

Thẩm Nguyệt không nhanh không chậm ra lệnh: "Còn không mau mời đại phu đến đi? Nếu như tướng quân bức tử tiểu nha đầu này vì Mi Vũ thì sau này khi tướng quân ân ái với Mi Vũ cũng không thể không cắn rứt lương tâm". 

Đại tướng quân vì nhị phu nhân mà nhẫn tâm bức tử Hương Phiến! 

Ngay lập tức tin tức này đã truyền khắp phủ tướng quân khiến cho đám người hầu đều phải đau lòng. 

Bọn họ chỉ là phận nô tài, chủ nhân dùng xong rồi liền vứt bỏ không thương tiếc! 

Đầu của Hương Phiến chảy máu, khuôn mặt tái nhợt. 

Đại phu nhanh chóng chạy tới băng bó bắt mạch, vừa bắt mạch xong liền biến sắc. 

Thẩm Nguyệt nở một nụ cười đầy ẩn ý, có vẻ như sự việc vẫn chưa kết thúc. 

Ngọc Nghiên mang ghế tới, đỡ Thẩm Nguyệt chậm rãi ngồi xuống. Thẩm Nguyệt nhàn nhạt nói: "Nếu như đại phu có gì khó nói thì cứ đợi tướng quân tới rồi nói là được". 

Thẩm Nguyệt quay đầu lại nói: "Đi mời tướng quân đến". 

Một lúc sau Tần Như Lương đã xuất hiện trong sân. Vốn dĩ hắn đã dặn dò người hầu giải quyết chuyện này một cách riêng tư, không ngờ bây giờ cả phủ đều biết chuyện! 

Tất nhiên là hắn ta chẳng hài lòng chút nào. 

Nhìn thấy dáng vẻ nơm nớp lo sợ của đại phu, Thẩm Nguyệt cười nói: "Bây giờ tướng quân đến rồi, tình hình của Hương Phiến rốt cuộc như thế nào, đại phu cứ nói đừng ngại". 

"Chuyện này..." 

Tần Như Lương bực dọc nói: "Có chuyện gì cứ nói thẳng ra!" 

Đại phu đành phải thận trọng nói: "Bẩm tướng quân, Hương Phiến cô nương... đang mang thai". 

Sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi. 

Đại phu cũng không biết nguyên nhân cụ thể, chỉ biết nếu như một nha hoàn bị bắt mạch có thai thì chắc chắn là một vấn đề rất nghiêm trọng. 

Thẩm Nguyệt là người đầu tiên cười nói: "Đây là chuyện tốt, chúc mừng tướng quân". 

Mặt Tần Như Lương lạnh như băng, đám người hầu làm sao dám khiêu khích hắn. 

Thẩm Nguyệt lại nói: "Chuyện này thú vị thật, Hương Phiến mang thai con của tướng quân nhưng tướng quân lại vội vã đuổi nàng ta đi. Chẳng lẽ tướng quân muốn mình đoạn tử tuyệt tôn sao?" 

Tần Như Lương siết chặt nắm tay, trừng mắt nhìn Thẩm Nguyệt nói: "Cô có cần phải vui sướng khi nhìn thấy người khác gặp họa như vậy không?" 

Thẩm Nguyệt làm ra vẻ vui mừng từ tận sâu trong lòng: "Như thế nào là vui sướng khi người gặp họa chứ, ta thực sự cảm thấy mừng cho tướng quân vì đã có người khai chi tán diệp. Tổ tiên của tướng quân biết được chuyện này chắc chắn cũng sẽ cảm thấy mừng cho tướng quân". 

Lời này khiến cho Tần Như Lương cảm thấy rất chói tai. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK