Tô Vũ nói: “Nếu ta muốn cười nhạo nàng thì việc gì phải mang thuốc đến đây”.
Ánh mắt hắn sâu như muốn hút nàng vào: “Dấu hôn trên cổ nàng cũng là vết bầm, khi xức thuốc thì vận chân khí sẽ có công hiệu hơn”.
Ánh mắt Thẩm Nguyệt lấp lánh, tránh khỏi mắt hắn.
Tô Vũ quay lại, nói: “Ta giúp nàng thoa nhé, nàng ngồi xuống đi, chỉ một lúc là được”.
Sau đó Thẩm Nguyệt ngồi xuống cạnh bàn, Thẩm Nguyệt lấy thuốc vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng thoa vào cổ Thẩm Nguyệt.
Nàng nghiêng cổ ra bên kia, nhưng không cách nào bỏ qua hơi thở của Tô Vũ ở trên cổ nàng.
Nhẹ nhàng như lông vũ, cào vào trái tim nàng.
Khi hắn di chuyển, một cảm giác ấm áp từ ngón tay hắn truyền vào trong da, rất thoải mái.
Ngón tay của hắn như chứa ma lực, chạm vào dấu hôn kia khiến Thẩm Nguyệt hơi tê dại, có vẻ là hắn đang dùng chân khí để thôi thúc tác dụng lên vết hôn.
Tô Vũ nói: “Nàng không muốn xóa đi những dấu vết vì nàng mà có trên người ta, ta sao lại muốn xóa đi những dấu vết vì ta mà có trên người nàng chứ”.
Thẩm Nguyệt hơi chấn động.
Tô Vũ điềm nhiên như không: “Nhưng vết này dù gì vẫn phải biến mất, không thể tồn tại mãi mãi, nàng sẽ không tiện”.
Một lát sau, hắn nói: “Tốt rồi, từ chiều đến tối nàng không phải lo, ta sẽ khiến Hạ Du bận tối mắt tối mũi, không có sức đi hỏi thăm nàng”.
Tô Vũ để thuốc lại, không ở lại thêm nữa mà rời đi.
Không ngờ Tần Như Lương rất kiên trì, chỉ đứng yên tại bên cửa, đến khi thấy Tô Vũ đi ra thì mới thôi.
Buổi chiều Hạ Du đúng là rất bận, bị thủ thành kéo ra bên sông Tương ngoài thành lấy bùn, đến tối mới về.
Buổi tối Tô Vũ lại thoa thuốc cho nàng, đến hôm sau vết hằn đúng là nhạt gần như không thấy, nếu không quan sát kỹ sẽ không nhận ra.
Thẩm Nguyệt đổi sang một cái khăn quàng cổ khác xinh hơn, chờ Hạ Du đến làm phiền.
Cuối cùng Hạ Du xốc ra xem mà cũng chẳng thấy gì, chỉ thấy làn da trắng nõn của nàng.
Mặt trời mọc, Thẩm Nguyệt bảo thân binh cho Liễu Thiên Hạc ra ngoài phơi nắng.
Lúc trước mọi người vội vàng đuổi ôn dịch, đương nhiên không rảnh quan tâm hắn ta.
Nhưng nấu xong thuốc thì vẫn đưa đến cho hắn ta một phần.
Liễu Thiên Hạc ở trong lồng sắt, cả người bẩn thỉu.
Hắn ta đã tìm mọi cách để thoát thân, nhưng đều thất bại.
Thật không ngờ là lồng sắt của Dạ Lương lại tốt thế!
Liễu Thiên Hạc không rửa mặt được, lại lôi thôi lếch thếch, cả người ngứa ngáy, nếu không ra ngoài phơi nắng thì sẽ có rận mất.
Tần Như Lương đi ngang qua, hoàn toàn coi Liễu Thiên Hạc như không khí.