Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Nguyệt chậm rãi ngước gương mặt đen đúa lên nhìn. 

Kết quả nhìn thấy mặt của Tần Như Lương không hề bị bôi tro mà lại còn đen hơn cả mặt của nàng… 

Tần Như Lương lộ ra một biểu cảm như quỷ dữ, nhìn chằm chằm Thẩm Nguyệt: “Nghe nói cô đã đốt bếp lại còn muốn bỏ chạy à?” 

Thẩm Nguyệt kinh ngạc hỏi: “Ơ kìa, nghe nói Mi Vũ với Hương Phiến đánh nhau ghê lắm, một người bị thương còn một người sảy thai, thế mà Tần tướng quân vẫn rảnh rỗi đi loanh quanh à?” 

Thẩm Nguyệt rất thích chọc vào nỗi đau của hắn ta. 

“Xem ra cô làm sai còn không biết hối lỗi nhỉ!” 

Thẩm Nguyệt đoan trang nói: “Cái bếp này vốn dĩ là nơi dễ cháy, ta chỉ đi vào có một lúc mà đã cháy rồi, ta làm gì được đây? Cũng may ta bình an vô sự, đây chẳng phải là của đi thay người hay sao? Chẳng lẽ ta còn không quan trọng bằng cái phòng bếp à?” 

Tần Như Lương giận quá hóa cười: “Cô bớt đánh giá cao bản thân đi!” 

Thẩm Nguyệt nghiêng đầu cười với Tần Như Lương: “Ta cứ đánh giá bản thân cao như vậy đấy thì sao nào?” 

Ngực Tần Như Lương phập phồng một chút, nhìn chằm chằm cái bánh trong lòng Thẩm Nguyệt, lạnh lùng hỏi: “Cái gì đây?” 

Thẩm Nguyệt yên bình nói: “Bánh sinh nhật cho Liên hồ ly nhà ta, tránh ra, ta còn phải đến nhà Liên Thanh Châu để đón sinh nhật với hắn đây”. 

Tần Như Lương nhất thời giận dữ: “Chỉ vì làm cái này mà cô đốt bếp nhà chúng ta à? Đã thế lại còn muốn đến đón sinh nhật nhà người ta nữa!” 

Thẩm Nguyệt nhẹ nhàng đáp: “Ta vốn định tặng quà sinh nhật cho hắn nên mới làm cái này mà”. 

Tần Như Lương cảm thấy phổi mình sắp nổ tung vì tức giận: “Chờ quản gia tính toán xong tổng thiệt hại của bếp, rồi xem xem nên trách phạt thế nào theo gia pháp, cô lĩnh phạt đã rồi đi! Để ta xem hôm nay cô có chân đi ra khỏi nơi này không!” 

Không bao lâu sau, quản gia đi tới, Tần Như Lương lạnh lùng hỏi: “Công chúa đốt bếp, theo gia pháp thì nên xử thế nào?” 

Quản gia tìm hiểu tiền nhân hậu quả chút rồi lắp bắp nói: “Bẩm tướng quân, lão nô nghe nói công chúa đích thân xuống bếp nên mới bất cẩn đốt bếp, chỉ cần công chúa khỏe… là được ạ”. 

Ánh mắt Tần Như Lương sắc như đao, nhìn chằm chằm quản gia.

Quản gia lại lau mồ hôi trên trán, nói thêm: “Nếu công chúa có thể lấy bạc để sửa chữa bếp thì… sẽ được miễn phạt ạ”. 

Thẩm Nguyệt nhếch miệng nở nụ cười: “Đơn giản mà, quản gia, ngươi đến phòng thu chi lấy bạc, dùng số tiền đó để sửa bếp”. 

Ánh mắt Tần Như Lương gần như muốn ăn thịt người đến nơi: “Thẩm Nguyệt, bảo cô bỏ bạc ra chứ không phải là đến phòng thu chi lấy bạc!” 

Thẩm Nguyệt: “Khác gì nhau đâu, ta là phu nhân tướng quân, tiền của ngươi cũng là tiền của ta, là tài sản chung của phu thê”. 

Tần Như Lương: “…” 

Vậy ý của người này là đốt phòng bếp xong thì không những không bị phạt mà hắn ta còn phải cấp bạc, còn nàng ta thì xuống bếp nấu ăn cho người đàn ông khác? 

Thấy Thẩm Nguyệt dẫn Ngọc Nghiên rời đi, Tần Như Lương hạ lệnh: “Đánh què chân của nàng ta cho ta!” 

Nhưng đám hạ nhân không ai dám đứng lên động thủ. 

Quản gia mồ hôi chảy ròng ròng, khuyên can: “Tướng quân, công chúa đang mang thai mà… truyền ra ngoài sẽ không dễ nghe đâu…” 

Thẩm Nguyệt bỗng nhiên chỉ vào sau lưng Tần Như Lương, cả kinh nói: “Ngươi nhìn xem phía sau lưng ngươi có cái gì kìa?” 

Tần Như Lương quay đầu lại xem nhưng chẳng thấy có cái gì. 

Khi hắn ta quay lại thì Thẩm Nguyệt đã dẫn Ngọc Nghiên bỏ trốn rồi. Đám gia nô im lặng, tận lực coi mình như không khí. 

“Thẩm Nguyệt, cô đứng lại đó!”, Tần Như Lương nổi giận. 

“Tướng quân, cứu hỏa gấp hơn, cứu hỏa gấp hơn ạ!” 

Thẩm Nguyệt nhanh chóng đưa Ngọc Nghiên về Trì Xuân Uyển, tắm rửa một lượt cho sạch sẽ rồi thay một bộ đồ màu hạnh. 

Nghe nói kiệu của Liên Thanh Châu đã đến cửa, Thẩm Nguyệt cất bánh ga tô vào hộp, Ngọc Nghiên cầm đi, cả hai cùng nhau ra khỏi Trì Xuân Uyển. 

Tần Như Lương thì chặn nàng lại ở đại sảnh. 

Đã chạng vạng tối rồi, bếp bị đốt, phủ tướng quân còn chưa nấu cơm được đây này. 

Tần Như Lương nhìn chằm chằm hộp cơm của Thẩm Nguyệt, âm u nói: “Để lại cái đồ cô làm rồi hẵng đi”. 

Thẩm Nguyệt cười như không cười nói: “Tối nay không có cơm ăn à? Vậy ngại quá, ta nhịn được chứ đứa bé thì đói lắm, cho nên ta phải đi ăn bữa tiệc sinh nhật đây”. 

“Thẩm Nguyệt, nếu hôm nay cô dám đi ra khỏi cửa lớn thì đừng quay về nữa”, Tần Như Lương nói ở phía sau lưng. 

Thẩm Nguyệt hơi khựng lại, bình thản trả lời: “Vậy hôm nay ta không về là được”, nàng quay lại, híp mắt nhìn Tần Như Lương, ánh mắt hờ hững: “Tần tướng quân, chúng ta sống cuộc đời của riêng mình đi, ngươi đừng can dự vào cuộc sống của ta, nếu không ta sẽ trở mặt với ngươi đó”. 

Nàng liếc mắt nhìn hắn ta, khẽ mỉm cười, bên góc mặt nhiễm lên một tầng ráng chiều ửng đỏ rồi quay đầu đi, sợi tóc phất ra đằng sau, không kiêng kỵ gì: “Nếu không sau này ba người phụ nữ cùng tranh sủng trong hậu viện thì ngươi sẽ sụp đổ mất thôi". 

Tần Như Lương nhìn bóng lưng nàng đi ra ngoài cửa lớn, hơi tỉnh táo lại. 

Nàng không thèm liếc hắn ta dù chỉ một lần. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK