Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thôi thị đáp: “Trong lòng cứ day dứt mãi về một người thì không thể không lo lắng, dù chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi cũng chẳng thể bỏ qua”.  

 

Thẩm Nguyệt nói: “Nhị nương, ta dự định để ngươi quay về. Ngươi quay về giúp ta chăm sóc cho chàng ấy. Bên cạnh chàng ấy chẳng có một ai, ngươi quay về, ta cũng yên tâm hơn. Ở đây còn Ngọc Nghiên, ngươi không cần lo lắng”.  

 

Thôi thị sững người: “Nhưng ngay từ ngày đầu tiên đại nhân bảo nô tì tới nơi này, công chúa mới là chủ tử của nô tì. Khi xưa đại nhân cũng sống một mình, tự chăm lo cho cuộc sống sinh hoạt, quản gia và gia nô khác chỉ làm vài việc vặt. Công chúa ở đây chỉ có mình Ngọc Nghiên e là chăm sóc không chu toàn được, công chúa đừng đuổi nô tì đi mà!”  

 

Quan trọng nhất là vì Ngọc Nghiên ở đây nên Thôi thị mới không yên tâm. Không phải bà ta lo rằng Ngọc Nghiên không chăm sóc được cho công chúa, mà không yên tâm vì Ngọc Nghiên cứ hở ra là dẫn “con sói” Tần Như Lương vào nhà.  

 

Thôi thị và Ngọc Nghiên không thống nhất về lựa chọn phò mã gia danh xứng với thực trong tương lai nên bắt buộc phải đề phòng lẫn nhau trên phương diện này, không được phép lơ là.  

 

Bà ta phải cố gắng tranh thủ thời cơ cho đại nhân nhà mình, tuyệt đối không thể để Tần Như Lương giậu đổ bìm leo.  

 

Thẩm Nguyệt mỉm cười: “Ta không đuổi ngươi đi, ta chỉ muốn ngươi giúp ta chăm sóc chàng ấy, chí ít đợi vết thương của chàng ấy khá hơn rồi hẵng quay về”.  

 

Thôi thị đáp: “Nhưng đại nhân đâu cần người khác chăm sóc, đại nhân độc lai độc vãng quen rồi. Cho dù nô tì quay về, chắc chắn đại nhân cũng không cho phép nô tì kề cận chăm sóc đâu. Còn về vết thương của đại nhân, đại nhân y thuật cao minh, có thể tự mình chữa khỏi được!”  

 

 

 

Thẩm Nguyệt: "..." Mới vừa rồi Thôi thị còn cảm động đến rơi nước mắt thế mà lúc này đã thay đổi sắc mặt quá nhanh. Tất nhiên, Thẩm Nguyệt cũng không biết Thôi thị đang lo lắng điều gì.  

 

Thôi thị hiểu rất rõ về đại nhân nhà mình, đại nhân nhất định sẽ không cho bà ta quay lại. Tuy rằng bà ta cũng rất lo lắng cho vết thương của đại nhân nhưng cũng không thể làm thay đổi kế hoạch, vì việc nhỏ mà làm hỏng việc lớn.  

 

Thôi thị nói: "Công chúa, một nô tài không thể hầu hạ hai chủ nhân".  

 

"Ta chỉ sắp xếp ngươi đi làm việc chứ không phải đuổi người quay về".  

 

Thôi thị nghiêm túc nói: "Nếu như người muốn nô tỳ đi thì tốt hơn hết người nên gửi thư cho đại nhân trước để xem ngài ấy có cần hay không. Nếu đại nhân đồng ý thì nô tỳ mới có thể trở về hầu hạ".  

 

Thôi thị rất cứng rắn trong vấn đề này, Thẩm Nguyệt cũng không biết phải làm sao với bà ta. Bà ta có cách riêng của mình để truyền tin cho Tô Vũ, vì vậy cứ để bà ta làm như vậy.  

 

Ban đêm, Thẩm Nguyệt vẫn còn đọc sách trong phòng chưa ngủ, Ngọc Nghiên hầu hạ ở bên cạnh nàng. Có thể nghe thấy tiếng bước chân của Thôi thị ở bên ngoài, còn chưa thấy bà ta bước vào thì đã nghe thấy tiếng bà ta vui vẻ nói: "Công chúa, người mau ra đây nhìn thử xem là ai đến đây này!"  

 

Ai đã đến đây, những người ra vào Trì Xuân Uyển giờ này ngoại trừ quản gia, nô bộc và Tần Như Lương thì còn có thể là ai nữa?  

 

Nhưng người có thể khiến cho giọng nói của Thôi thị nghe có vẻ vui vẻ như vậy thì chỉ có thể khiến cho Thẩm Nguyệt nghĩ đến Tô Vũ.  

 

Nhưng hôm nay Tô Vũ chỉ vừa mới từ đại lý tự trở về nhà, hắn mới vừa được trả lại trong sạch tự do, trong kinh thành này rất dễ truyền đi những tin đồn, sao hắn có thể tiếp tục đến đây vào giờ này?  

 

Thẩm Nguyệt chỉ có thể nghĩ ngợi chứ cũng không dám hy vọng xa vời.  



Thẩm Nguyệt đặt sách xuống, đi tới cửa, thản nhiên nói: "Ai đến vậy, chắc không phải là Tô..." 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK