Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong tiếng đọc sách rõ ràng, hắn liêm khiết thanh bạch, độc lập tự nhiên đứng trong học đường sáng sủa, bên ngoài học đường là hoa ngô đồng rơi đầy đất.

 

Nhưng nàng lại biết, từ khi hắn một thân một mình cầm kiếm lên núi cứu nàng, hắn sẽ không thể chỉ là một Đại học sĩ bình thường được.

 

Thẩm Nguyệt dần bình tĩnh lại, trầm giọng nói: “Tiếp theo chàng định làm gì? Làm sao để đàm phán với Dạ Lương chỉ bằng ba tòa thành trì chứ?”

 

“Ta có thể nói sau được không?”

 

“Không”.

 

“Nhưng mà”, Tô Vũ cúi đầu xuống, ôm chặt nàng trong ngực, khẽ chạm vào lỗ tai của nàng, ấm áp nói: “Cẩn thận tai vách mạch rừng”.

 

Thẩm Nguyệt híp mắt nói: “Được, vậy ta chờ chàng nghĩ xong rồi nói cho ta sau”.

 

Khi Thẩm Nguyệt mở cửa ra, Hạ Du ở ngoài cửa không kịp phòng bị, suýt nữa thì té ngã.

 

Đối mặt với vẻ thản nhiên của Thẩm Nguyệt, Hạ Du ho khan nói: “Hahaha, ta mới tới, mới tới thôi”.

 

Hắn ta thật sự rất tò mò những chuyện đã xảy ra lúc nãy.

 

Nhìn hai người vô cùng bình tĩnh, không giống như vừa đánh nhau không.

 

Sau khi Thẩm Nguyệt về phòng, Hạ Du hóng hớt hỏi Tô Vũ: “Lúc ta không ở đây, các ngươi đã làm gì vậy?”

 

Tô Vũ nghĩ một lúc rồi nói: “Làm mấy chuyện vô hại”.

 

Hạ Du miên man bất định: “Hay là ngươi có ý gì với Thẩm Nguyệt đấy? Ta nói cho mà biết, Thẩm Nguyệt là phu nhân tướng quân, ngươi dám bất kính với nàng, coi trừng ta vạch tội ngươi!”

 

Bình thường Tô Vũ cũng chẳng nói quá nhiều với Hạ Du, bởi vì Hạ Du động tí là muốn cáo trạng hắn, vạch tội hắn.

 

Hạ Du cũng chỉ định dọa Tô Vũ một chút, chứ không muốn kéo Thẩm Nguyệt xuống nước cùng.

 

Tô Vũ ngồi vào giường, để nguyên quần áo nằm xuống, vóc người thon dài, khẽ nhắm mắt lại, góc mặt nhìn rất tinh thế, đèn đuốc chiếu lên không góc chết, đến Hạ Du cũng thấy hắn đẹp như tranh vẽ.

 

Tô Vũ nói: “Ngươi bảo vệ nàng như vậy, ta cũng yên tâm”.

 

Thẩm Nguyệt cứ canh cánh trong lòng, bởi Tô Vũ mãi không nói cho nàng biết dự định kế tiếp của hắn là gì. Hắn nói là để sau, nhưng không biết cụ thể là lúc nào.

 

Mỗi lần Thẩm Nguyệt hỏi thì Tô Vũ đều bảo để sau, nhưng cũng chẳng nói “để sau” là khi nào, có vẻ là không muốn nói cho nàng biết.

 

Đội ngũ tiếp tục đi về biên quan.

 

Càng đi về phía nam, quãng đường càng hoang vu.

 

Nơi này gần chiến trường, bách tính lưu lạc, bởi vì chiến tranh loạn lạc nên hoa màu bị hủy diệt, thành trấn lụi tàn.

 

Tính toán hành trình thì ước chừng mấy ngày nữa sẽ đến biên cảnh.

 

Mới đầu Hạ Du còn đùa bỡn Thanh Hạnh cho vui, như vậy con đường này sẽ không còn nhàm chán nữa.

 

Trên đường đi, đội ngũ chưa từng gặp nguy hiểm, trong cái khổ có cái hên, hòa thuận vui vẻ.

 

Hôm ấy đoàn người không đến trạm dịch kịp trước trời tối, bèn nghỉ chân như thường lệ, tìm một rừng cây tá túc qua đêm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK