Giọng nói của Tô Vũ vô cùng lãnh đạm: “Tất cả ra ngoài, đóng cửa lại”.
Bốn vị công tử đưa mắt nhìn nhau.
Thẩm Nguyệt thoáng ngẩng đầu, nhắm mắt dưỡng thần, chưa mở mắt nhìn người mới đến đã ngửi thấy mùi trầm hương thoang thoảng, không khỏi nhíu mày.
Nàng ung dung đáp: “Ra ngoài làm gì, có thêm một khách nhân đây này, mau đi mời thêm hai công tử nữa tới hầu hạ”.
Dứt lời, một ánh mắt thâm trầm rơi xuống cơ thể nàng, nhưng nàng làm như không hề hay biết.
Liên Thanh Châu thấy tự tin hẳn, cất giọng: “Các ngươi mau ra ngoài hết đi, họ có ân oán cá nhân cần xử lý, coi chừng lát nữa ngộ thương các ngươi”.
Bốn vị công tử là người sáng mắt, Tô Vũ vừa bước vào, họ đã cảm thấy không khí trong phòng trở nên nặng nề.
Tất cả lặng lẽ lui hết xuống.
Thẩm Nguyệt khẽ thở dài: “Đến tận hôm nay, ta mới cảm thấy, trái ôm phải ấp là cảm giác kỳ diệu không lời lẽ nào tả xiết. Không chỉ có người cùng ta giải sầu, cùng ta tiêu diêu, có thể vui sướng từ trong ra ngoài. Chẳng trách sau khi mỹ nhân vào cửa, có người không nỡ lãng phí thời gian bên ngoài nữa. Nếu đổi lại là ta, bên cạnh có mỹ sắc lượn lờ, ta cũng chỉ mong đóng chặt cửa khỏi đi đâu nữa. Vậy thì Tô đại nhân, có phải ngươi đi nhầm chỗ rồi không?”
“Đây không phải nơi cô nên đến”.
Thẩm Nguyệt không tỏ thái độ gì: “Đây cũng không chuyện mà ngươi nên quản”.
Trong đôi mắt hẹp dài của Tô Vũ chỉ thấy sự u ám.
Khi hai người đang giằng co, Liên Thanh Châu đã lùi dần về phía cửa, sờ sờ mũi và nói: “Hai người cứ nói chuyện trước, ta ra ngoài đợi”.
“Đứng lại”.
“Đứng lại”.
Thẩm Nguyệt và Tô Vũ đồng thanh, lạnh lùng lên tiếng.
Hai chân của Liên Thanh Châu bị đông cứng ở cửa ra vào.
Tô Vũ xuất hiện ở nơi này, ngoại trừ tên phản đồ Liên Thanh Châu “mách lẻo” ra thì còn có thể là ai được.
Thẩm Nguyệt còn chưa truy cứu trách nhiệm của Liên Thanh Châu, Tô Vũ đã điềm tĩnh cất giọng trước: “Liên Thanh Châu, ngươi đưa nàng tới đây làm gì?”
Không đợi Liên Thanh Châu trả lời, Thẩm Nguyệt đã đứng dậy khỏi ghế, tỏ ra tức cười: “Liên Thanh Châu, chẳng phải ngươi hỏi ta ai đã nói với ngươi rằng ta thích nam sắc sao? Đây, người ở ngay trước mặt”.
Liên Thanh Châu: “…”
Thẩm Nguyệt lại nói: “Ngươi thích đàn ông, ta cũng thích đàn ông, chúng ta cùng đến một nơi chỉ có đàn ông mới đến, có gì không thỏa đáng?”
Tô Vũ đưa mắt nhìn Thẩm Nguyệt nhưng miệng lại nói với Liên Thanh Châu: “Sau này để ta biết được ngươi dẫn nàng tới những nơi như thế này, ngươi có thể dùng cái chết để tạ tội”.
Liên Thanh Châu: “…”
Tại sao hai người này có mâu thuẫn mà người chịu thiệt toàn là hắn ta?
Thẩm Nguyệt nhếch miệng cười cười: “Là ta đánh hắn ta ngất xỉu rồi khiêng vào đây đấy, sao nào? Ngươi quản được chắc?”
Liên Thanh Châu âm thầm oán thán: Cuối cùng công chúa cũng nói được một câu đúng sự thật!