Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Thẩm Nguyệt lập tức quay phắt sang nhìn hắn chằm chằm: “Thế nào?”  

 

“Tạm thời không sao cả”, hắn khẽ nghiêng đầu ghé tai nàng: “Nguyện vọng của cô, nếu ông trời không thể giúp cô thực hiện thì để ta”.  

 

Thẩm Nguyệt giật mình, không quan tâm đến khoảng cách hai người gần trong gang tấc, hỏi: “Ngươi có cách dẫn thằng bé về ư?”  

 

Tô Vũ vuốt vuốt sợi tóc bên tai nàng, thấp giọng thì thầm: “Sao nhi tử lại có thể ở xa mẹ của mình được. Chờ ta thêm mấy ngày”.  

 

Lúc này, hốc mắt Thẩm Nguyệt nóng lên: “Tô Vũ, nếu ngươi thật sự có thể giúp Bắp Chân trở về, Thẩm Nguyệt ta nợ ngươi một ân tình”.  

 

Hắn khẽ than thở: “Là ta nợ cô”.  

 

“Ngươi nói cái gì?”  

 

Tô Vũ nhếch môi nở nụ cười, ngón tay khẽ gảy sáo trúc bên hông Thẩm Nguyệt, nói: “Cô vẫn chưa nói cho ta biết, cô có thích cây sáo này không mà”.  

 

Thẩm Nguyệt cúi đầu nhìn lại, cầm sáo trúc trong tay, ngón tay nhanh nhẹn xoay xoay thưởng thức: “Nhắc mới nhớ, vô duyên vô cớ ngươi lại tặng lễ vật cho ta, tại sao thế?”  

 

“Sao lại là vô duyên vô cớ, đó là tín vật đính ước cơ mà”.  

 

Thẩm Nguyệt bắt được chút cảm xúc nơi đáy mắt hắn, cong môi cười nói: “Ta tin ngươi mới là lạ”.  

 

Nàng tháo sáo trúc bên hông xuống, giơ lên không trung, nương theo ánh trăng híp mắt nhìn thật kỹ, nói: “Đây là do ngươi khắc hả?”  

 

“Tay nghề vẫn ổn chứ hả?”  

 

 

 

“Ngươi nói cho ta nghe xem còn cái gì mà ngươi không biết làm không vậy?”, Thẩm Nguyệt nghiêng đầu nhìn hai tay hắn, móng tay được cắt tỉa rất gọn gàng, ánh trăng lại nhuộm cho nó thêm phần sáng bóng.  

 

Không biết hai tay hắn so với tay của Tần Như Lương thì nặng hơn bao nhiêu.  

 

Tô Vũ nói: “Ngoài thành có ông thợ mộc, tay nghề có thể nói là nhất phẩm, ngày trước thi thoảng rảnh rỗi ta lại đến đó học hỏi một hai. Nếu cô thích, lần sau ta dẫn cô đi”.  

 

Thẩm Nguyệt cười nói: “Được thôi, có cái nghề trong tay, sau này cũng dễ kiếm cơm”.  

 

“Cô còn nhớ cách thổi sáo không?”, Tô Vũ chậm rãi nằm trên mái hiên, gương mặt trắng noãn nhìn về phía trăng và sao.  

 

Cả biển trời sao đó đều được hắn thu hết vào mắt.  

 

“Ngươi khinh thường ta quá”, Thẩm Nguyệt không biết gì nhiều, nhưng biểu diễn ca múa nhạc cũng không phải chuyện đùa.  

 

“Thế cô thổi một khúc cho ta nghe đi”.  

 

Đón gió dưới trăng, cũng có thể tức cảnh sinh tình.  

 

Vì thế, Thẩm Nguyệt đặt sáo trúc bên môi, bắt đầu thổi.  



Tô Vũ nghe đến mê mẩn, híp hai mắt lại, mái tóc đen như mực tản ra trên áo hắn, xinh đẹp lại vô hại. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK