Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng hiện giờ đã bại lộ, tuy ký ức của nàng về chuyện tối qua khá hỗn loạn nhưng Tô Vũ chắc chắn nhớ rất rõ.  

 

Tô Vũ có ý định từ bỏ bản thân để thành toàn cho nàng.  

 

Tục ngữ có câu không rung động thì không đau lòng.  

 

Nhưng bây giờ Thẩm Nguyệt vừa rung động vừa đau lòng.  

 

Lúc ra ngoài, Thẩm Nguyệt đã điều chỉnh lại cảm xúc của mình để bình tĩnh lại. Nàng cắt góc váy làm thành một chiếc khăn choàng đơn giản che phần cổ lại.  

 

Khi những người phụ nữ trong làng nhìn thấy thì đều cảm thấy mới lạ và đẹp bèn hỏi: “Tĩnh Nguyệt công chúa đang mặc gì thế?”  

 

Thẩm Nguyệt nói: “Ta chỉ thấy cổ hơi lạnh nên quấn khăn choàng vào thôi”.  

 

“Hóa ra cái này gọi là khăn choàng”.  

 

Mọi người đều bắt chước theo, còn chọn đủ loại hoa văn, sau đó truyền ra ngoài, khăn choàng trở thành một vật dụng cần thiết vào mùa thu đông của các cô gái.  

 

Lúc Thẩm Nguyệt lại ngồi trước bếp nấu thuốc, Tô Vũ liếc nhìn nàng nói: “Như thế này trông đẹp lắm”.   

 

Thẩm Nguyệt bình thản đáp: “Vậy à? Ta chỉ tiện tay làm một cái thôi”.  

 

Dân làng đều đã được dàn xếp ổn thỏa, thuốc cũng đã uống nhưng số dược liệu còn lại không đủ dùng.  

 

Con đường mòn ở chân núi vẫn chưa được dọn sạch, hôm nay vẫn chưa thấy thân binh và thủ thành vào thôn làng.  

 

Dược liệu không đủ thì phải ra ngoài tìm thuốc, hầu hết các dược liệu trong đơn thuốc đều không khó tìm.  

 

Thế nên Thẩm Nguyệt và Tô Vũ cùng nhau đeo giỏ đi vào vùng núi gần đó tìm thuốc.  

 

Không ai nhắc đến chuyện tối qua và ôn dịch lần này.  

 

Nàng chỉ có thể cố gắng hết sức để cứu chữa.  

 

Đường núi khá khó đi, rất dễ trượt ngã.  

 

Thẩm Nguyệt vô ý sắp té ngã thì Tô Vũ ở bên cạnh luôn có thể kịp thời kéo nàng lại.  

 

Hắn kéo nhẹ nàng vào trong lòng, xung quanh yên tĩnh, chỉ còn lại thời gian dần trôi.  

 

Hơi thở trên người Tô Vũ thanh mát, hắn tay nắm lấy cánh tay Thẩm Nguyệt. Thẩm Nguyệt tựa gần vào hắn, vô thức muốn giơ tay ôm đối phương.  

 

Nhưng trước khi bản thân không kiềm chế được mà ôm hắn thì miệng đã nói: “Buông tay đi, ta không dễ trượt ngã như thế đâu, dù có ngã, tự mình ta cũng có thể đứng lên”.  

 

Tô Vũ buông nàng ra nói: “Vẫn phải cẩn thận một chút”.  

 

Hai người hái thuốc xong bèn quay về thôn trước khi trời tối, đêm ấy trôi qua yên bình nơi thôn làng nhỏ.  

 

Buổi tối bày ra một ít món ăn nhà nông trên bàn, Thẩm Nguyệt đặc biệt dặn dò không được bày vẽ, chỉ cần đơn giản là được.  

 

Nhưng khi bà chủ nhà bưng rượu lên, Thẩm Nguyệt đã từ chối.  



Cảm giác mất khống chế đến mức trí nhớ lộn xộn sau khi uống rượu quả thật không hề tốt chút nào. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK