Tới tối, Liễu Mi Vũ luôn bị tiếng mèo kêu đánh thức, đây cũng là một trong số những nguyên nhân nàng ta ghét con mèo này.
Nhưng lúc trước ở Trì Xuyên Uyển, con mèo ăn tối xong sẽ ngoan ngoãn đi ngủ, chưa từng kêu gào.
Tối nay con mèo bị nhốt trong phòng không ra được bên ngoài, toàn thân đầy vết thương nên tiếng kêu bén nhọn hơn lúc trước nhiều.
Móng vuốt của nó liên tục cào lên cửa, tràn ngập vẻ tuyệt vọng và khiếp sợ.
Liễu Mi Vũ lại bị đánh thức.
Nàng ta bảo Hương Lăng xách con mèo ra, nện mạnh xuống nền đất trong viện.
Sau cùng con mèo vốn hoạt bát đáng yêu không thể kêu rên được nữa, nằm thẳng cẳng trên nền đất, không nhúc nhích.
Hương Lăng qua đó xem thử, hoảng hốt kêu lên: “Phu nhân, nó chết rồi!”
“Lúc còn sống cứ muốn chạy ra ngoài, đây là kết cục của nó! Không phải bảo mèo có linh tinh sao, sao con này ngu quá vậy! Chỉ cần nó biết cách lấy lòng ta một chút, cũng không đến mức như vậy”.
Liễu Mi Vũ tỏ ra khinh thường, quay người đi vào phòng rồi nói: “Không phải muốn về sao, lần này ta thành toàn cho ngươi”.
Ngày hôm sau Liễu Mi Vũ ủ rũ không có tinh thần, khi nhắc đến chuyện con mèo lúc dùng ngọ thiện cùng Tần Như Lương, nàng ta cười khổ: “Hình như Mi Vũ và con mèo đó không hợp, đêm nào nó cũng kêu gào như muốn quay về Trì Xuân Uyển, Mi Vũ cũng không miễn cưỡng nên hôm qua đã đưa về Trì Xuân Uyển rồi”.
Tần Như Lương cũng chỉ gật gật đầu: “Đưa về cũng được, tránh cho nó làm phiền nàng nghỉ ngơi”.
Phù Dung Uyển cuối cùng cũng thanh tĩnh, sau này không bao giờ có tiếng mèo kêu nữa.
Thế nhưng Thẩm Nguyệt không hề nhận được con mèo mà Liễu Mi Vũ gửi về, nàng cũng không biết nó thế nào.
Ngọc Nghiên thường nhớ đến nó và nhắc: “Cái đồ vô lương tâm, chắc là vui quá quên đường về rồi, bao nhiêu ngày cũng không thấy nó quay lại thăm chúng ta”.
“Liễu Mi Vũ sẽ cho nó quay về sao?”
Ngọc Nghiên nghẹn họng: “Cho dù không trở về, nô tì cũng không thấy nó ra hoa viên vui đùa nữa… Nô tì cũng chỉ muốn biết nó sống thế nào, mấy ngày nay không trông thấy nên nhớ nó”.
Nói đến đây, khóe mắt Ngọc Nghiên ửng đỏ.
Ngọc Nghiên và Thẩm Nguyệt tự tay tắm rửa cho nó, đút cho nó ăn, nhìn nó làm nũng trên bậc thềm, gãi bụng cho nó, tất nhiên tình cảm sẽ sâu đậm.
Chỉ không ngờ, sự việc về sau biến thành thế này.
Buổi sáng, Ngọc Nghiên cùng Thẩm Nguyệt đi dạo trong hoa viên.
Hai người vào rừng cây hạnh hái vài quả hạnh, chua chua ngọt ngọt rất vừa miệng, Thẩm Nguyệt ăn mãi không ngừng được.
Ngọc Nghiên nói: “Công chúa ăn ít thôi ạ, chua quá lát nữa bụng sẽ khó chịu, nếu không ăn nổi cơm trưa thì phải làm sao”.
Sau khi quay về Trì Xuân Uyển, Triệu thị đưa ngọ thiện tới viện, thấy vậy mới nói: “Công chúa mau vào phòng nghỉ ngơi đi ạ, thời tiết nóng nực, rửa mặt rồi ăn cơm thôi”.
Triệu thị đặt đồ ăn lên bàn.
Ngọc Nghiên thì đi lấy nước cho Thẩm Nguyệt rửa mặt và tay.
Thẩm Nguyệt chê chiếc ghế nhỏ bên bàn ăn quá xấu xí nên đi thẳng tới ghế mềm, định vén lớp chăn mỏng lên ngồi vào đó.
Ghế mềm được trải chăn được rất chỉnh tề, Thẩm Nguyệt nhớ rằng trước kia Ngọc Nghiên thường gấp chăn thành một nửa khi dọn dẹp.
Thế nhưng đây cũng chỉ là một ý nghĩ xẹt qua trong đầu nàng, nàng không nghĩ nhiều.
Thẩm Nguyệt túm lấy góc chăn, giơ tay lật nó lên.
Thế nhưng ngay sau đó, mùi máu tanh đột ngột xộc thẳng vào mũi.
Sắc mặt nàng lập tức trắng bệch.
Bên dưới lớp chăn là một đống gì đó, máu thịt mơ hồ, vết máu đã thấm xuống cả nệm giường bên dưới.
Trong đống máu thịt đó còn loáng thoáng thấy màu lông vàng dính bết vào.
Mùi máu tanh nồng làm Thẩm Nguyệt hoa mắt chóng mặt, dạ dày cuộn lên từng cơn.
Nàng cố nhẫn nhịn, nhưng đồng tử vẫn không khỏi co rụt.
Ngón tay nắm góc chăn của Thẩm Nguyệt siết chặt đến mức nó tái đi, bàn chân vô thức lùi về sau.
Không ngờ nàng bước hụt vào khoảng không trước ghế mềm, cơ thể bất giác ngã ngửa về sau, sau đó ngồi phịch xuống đất.
Mọi thứ xảy ra quá nhanh, khi Ngọc Nghiên và Triệu thị phát hiện thì không kịp đỡ Thẩm Nguyệt nữa!
“Công chúa!”
Thẩm Nguyệt tiếp xúc với mặt đất, vùng bụng đập mạnh xuống, nàng hít một hơi thật sâu, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào thứ trên ghế.
Ngọc Nghiên bật khóc ngay lập tức, nàng ta chạy tới đỡ Thẩm Nguyệt: “Công chúa, người đừng dọa nô tì…”
Khi nàng ta lần theo ánh nhìn của Thẩm Nguyệt mà hướng về phía ghế mềm, tiếng hét thất thanh lập tức vang lên.
Ngọc Nghiên nhát gan, nào đã từng nhìn thấy thứ máu me này.
Mặt mũi Triệu thị cũng tái đi, giật mình kinh hãi: “Mau đỡ công chúa lên!”
Mặt mũi Thẩm Nguyệt tái nhợt đi, Triệu thị lại nói: “Căn phòng này không thể ở lại được nữa, Ngọc Nghiên, mau đỡ công chúa tới phòng của ngươi nằm nghỉ tạm, ta sẽ đi mời đại phu!”
Ngọc Nghiên run rẩy đỡ Thẩm Nguyệt, Thẩm Nguyệt hít một hơi thật sâu mới hoàn hồn được, một tay ôm bụng mình, không dám nhìn lên giường nữa, quay đầu theo Ngọc Nghiên đi ra ngoài.
Đôi môi nàng mất hết huyết sắc, ánh mắt lạnh lùng tỉnh táo đến đáng sợ.
Ngọc Nghiên sắp bật khóc đến nơi rồi: “Công chúa, người không thể gặp chuyện gì được! Tất cả là lỗi của nô tì, là nô tì sơ suất mới hại công chúa vấp ngã! Nếu công chúa có mệnh hệ gì, nô tì sẽ lấy cái chết để tạ tội!”