Thẩm Nguyệt nhíu mày: “Vì sao không dám?”
Bắp Chân ôm cá sấu nói: “Con đã dọa hắn là sẽ để Lai Lai chui vào trong chăn hắn ta”.
Thẩm Nguyệt nghe thấy lời của Bắp Chân thì không nhịn được bật cười, u ám phiền muộn trước đó bị quét sạch sành sanh. Nàng nhìn Bắp Chân ôm lấy cá sấu ngoan ngoãn vâng lời, đại khái trên người trẻ nhỏ đều có một loại linh tính trời sinh nào đó, vừa sinh đã hợp với vạn vật sinh linh.
Chỉ là tương lai khi bọn chúng lớn lên, linh tính này rồi cũng sẽ bị thói đời che khuất, bởi vì thế gian này vô cùng phức tạp.
Thẩm Nguyệt hi vọng tương lai Bắp Chân có thể giữ lại chút yên tĩnh và linh tính trong lòng này, cậu bé có thể ngây thơ và tốt bụng, nhưng không thể mù quáng.
Con cá sấu thân thiết với Bắp Chân chính là con mà Thẩm Nguyệt câu lên lúc trước, Bắp Chân đặt cho nó cái tên ‘Lai Lai’. Chỉ cần Bắp Chân gọi một tiếng, nó sẽ lập tức bò ra từ trong góc.
Cung nhân trong Thái Hòa Cung không biết thư phòng nuôi một con cá sấu như vậy.
Vốn dĩ hôm đó, sau khi dọa Ngũ hoàng tử là họ đã muốn thả nó về trong hồ nước. Nhưng nó bị thị vệ chém mấy nhát, mặc dù không chém nó bị thương nặng, nhưng vẫn tổn thương ngoài da.
Nếu cứ thả về trong nước như vậy, có lẽ vết thương sẽ trở nặng.
Nghe theo yêu cầu của Bắp Chân, Thẩm Nguyệt mới chữa trị cho cá sấu này. Ban đầu cá sấu này rất táo bạo, luôn phải buộc chặt miệng, không thể nới lỏng. Nhưng cuối cùng nó và Bắp Chân vẫn trở nên quen thuộc, dù sao Bắp Chân cho nó ăn lâu như vậy, có lẽ nó cũng cảm nhận được che chở và chăm sóc của bé con, dần dần trở nên ngoan ngoãn dễ bảo.
Thẩm Nguyệt thấy vết thương trên lưng nó đã hồi phục gần như hoàn toàn, hơi không đành lòng nói với Bắp Chân: “Có lẽ đêm nay con phải thả nó đi rồi”.
Đây là thú cưng đầu tiên Bắp Chân yêu thích, vừa có tình cảm đã bắt bọn chúng phải rời xa nhau. Thẩm Nguyệt cảm thấy, mình nói ra lời này cũng hơi tàn nhẫn.
Bắp Chân cúi đầu, vừa vuốt ve vừa nhìn cá sấu, sau đó trả lời: “Vâng”.
Bắp Chân thế này khiến đáy lòng Thẩm Nguyệt vừa dịu dàng lại vừa tiếc thương. Nàng xoa đầu cậu bé nói: “Sao không hỏi tại sao phải thả nó đi”.
“Con biết”. Bắp Chân nói nhát gừng từng câu, nhưng bày tỏ ý nghĩa vô cùng hoàn chỉnh.
“Trong hồ có bạn của nó, vậy mới tốt cho nó”.
“Nó vừa dọa Ngũ hoàng tử, nếu như bị phát hiện thì tiêu rồi”.
“Con thích nó, vậy không thể hại nó, khiến nó gặp nguy hiểm”.
Thẩm Nguyệt nghe vậy thì không khỏi được cảm động, mỉm cười thở dài một hơi: “Cũng không biết rốt cuộc cái tính hay đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ cho người khác này của con giống ai”.
Đáy lòng lại có một giọng nói trả lời nàng rằng: Còn có thể giống ai nữa chứ!
Thẩm Nguyệt ngày càng không thể xem nhẹ, trên người Bắp Chân dần dần có bóng dáng của một người khác. Dường như đó không phải bóng dáng của người làm mẹ như nàng, mà hẳn là bóng dáng của cha ruột Bắp Chân.
Sau khi dọn dẹp thư phòng ngăn nắp chỉnh tề, Thẩm Nguyệt cho Bắp Chân chơi đùa cùng con cá sấu này một lát.
Thẩm Nguyệt nói: “Con biết nó sợ nhất cái gì không?”
Bắp Chân lắc đầu: “Không biết”.
“Mẹ nghe nói, có lẽ nó sợ màu vàng”.
“Vì sao?”