Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Tuy rằng sắc mặt hắn vẫn tái nhợt của người mang bệnh nhưng khi Thẩm Nguyệt có thời gian ngồi xuống nắm lấy tay hắn có thể cảm nhận được một chút ấm áp, cũng không còn lạnh lẽo như trước nữa, đối với Thẩm Nguyệt lúc này đã là niềm an ủi lớn nhất.  

 

Chỉ là vấn đề thời gian, hắn vẫn một mực mê man.  

 

Nếu hắn biết nàng vẫn luôn chờ đợi hắn, hắn nhất định sẽ luyến tiếc bản thân đã ngủ lâu như vậy.  

 

 

 

Ánh nến nhẹ nhàng lay động trong màn đêm.  

 

Thẩm Nguyệt ngủ thiếp đi bên cạnh giường của Tô Vũ như thường lệ.  

 

Đôi tay dặt hai bên người của hắn trắng nõn hoàn mỹ như một khối ngọc ấm áp, ngón tay thon dài cong nhẹ vẽ lên hình vòng cung đẹp mắt.  

 

Tóc trên vai Thẩm Nguyệt bỗng nhiên buông xuống, từng sợi rơi trên ngón tay Tô Vũ mềm mại quấn lấy.  

 

Ngón tay Tô Vũ run lên cực nhẹ.  

 

Lại một đêm bình yên bên nhau.  

 

Thẩm Nguyệt chỉ chuyên tâm chăm sóc Tô Vũ vẫn luôn không quan tâm tới tình hình hiện tại giữa Dạ Lương cùng Đại Sở.   

 

Vốn dĩ họ nên trở về biên giới Đại Sở từ lâu nhưng đến nay vẫn bị trì hoãn nhiều ngày như vậy.  

 

Đại Sở lúc đầu cho rằng là do Dạ Lương từ chối để công chúa Tĩnh Nguyệt, sứ thần cùng tướng quân trở lại Đại Sở, sau khi trải qua đàm phán mới xác định được rằng họ gặp phải tập kích trên đường trở về.  

 

Do đó vẫn phải đợi thương thế bình phục mới lên đường trở lại Đại Sở.  

 

Họ bị tấn công trên lãnh thổ Dạ Lương khiến Đại Sở có rất nhiều chuyện để bàn.  

 

Nhưng tên sát thủ cải trang thành binh sĩ Dạ Lương rốt cuộc có lai lịch thế nào vẫn đang đợi truy xét kỹ lưỡng. Nếu không phân biệt trắng đen liền động vũ khí ngược lại sẽ trúng phải kế ly gián khiêu khích của kẻ có tâm.  

 

Do đó Đại Sở bên kia trước mắt vẫn chờ thời cơ hành động, đợi Dạ Lương đưa ra một lời giải thích thỏa đáng.  

 

Buổi tối hôm đó, Thẩm Nguyệt đút thuốc cho Tô Vũ xong như thường lệ, sau khi làm ẩm miệng hắn bằng một ít nước sạch liền mở cửa sổ để thay đổi không khí.  

 

Mặt trời treo trước núi, ánh chiều dương phủ lên gian phòng một lớp mạ vàng.  

 

Đã vào trời thu, ánh nắng chiếu trên núi này cũng càng ngày càng tươi đẹp mà mất đi hai phần ấm áp.  

 

Không khí trong phòng có chút mát mẻ, mùi thuốc nồng nặc trong chốc lát cũng tiêu tán phần nào.  

 

Trong sân ngày thường không có nhiều cung nhân hầu hạ để tránh tai vách mạch rừng, khi cần thiết lại không thể kịp thời truyền đạt.  

 

Vì vậy, Thẩm Nguyệt cần gì và không cần gì đều sẽ ra ngoại viện có cung nữ chuyên biệt truyền lệnh.  

 

Nửa đêm còn phải đun một lần thuốc, Thẩm Nguyệt liền đem ấm sắc thuốc, bát thuốc và các đồ dùng khác ra ngoại viện cho cung nhân rửa sạch sẽ, một tiếng sau họ sẽ gửi lại.  

 

Nàng trở lại trong sân, cửa phòng hé nửa liền tiến vào trong phòng.  



Chỉ là vừa đặt chân tới thềm cửa, Thẩm Nguyệt vừa mới ngước đầu, vẻ mặt thoắt cái thay đổi, người cũng như bị ghim chặt ở đó. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK