Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngón tay trên dây đàn của Tô Vũ bắt đầu di chuyển nhanh hơn, tiếng đàn bỗng nhiên gợn sóng, tiết tấu trở nên nhanh chóng, chìm nổi vô biên.

 

Thẩm Nguyệt rất nhạy cảm với âm nhạc, một khi đã hòa mình vào trong âm nhạc thì sẽ biểu diễn theo tiết tấu, thế là nàng cũng xoay càng nhanh, sợi tóc tung bay, mặt mũi như tranh vẽ.

 

Không bao lâu sau, lớp tuyết lưa thưa đã tạo thành một lớp băng trắng mơ hồ ở trên boong tàu.

 

Trong cái chớp mắt cuối cùng, Thẩm Nguyệt bỗng nhiên trật chân, sau đó ngã về phía Tô Vũ.

 

Khi Thẩm Nguyệt ngã ở trong lòng hắn, ngón tay hắn lại đè vào dây đàn, như ẩn chứa rất nhiều khí thế, âm điệu gấp rút mà mạnh mẽ, sau đó im bặt, cả thế giới trở nên yên tĩnh, kết lại một dấu chấm tròn viên mãn cho khúc nhạc.

 

Bài nhạc kết thúc.

 

Âm điệu tán loạn.

Mùi trầm hương thoang thoảng ập đến, Thẩm Nguyệt không thể phân biệt được nàng đang tỉnh hay mê.

 

Nàng duy trì tư thế, quên cả cử động, còn nghĩ chính mình như một người tuyết.

 

Chỉ có luồng khí trắng thoát ra từ hơi thở của nàng mới có thể chứng minh được rằng nàng vẫn đang sống.

 

Cả nàng và Tô Vũ đều đang sống, nàng có thể cảm nhận được hơi ấm truyền đến từ thân thể lạnh lẽo của hắn, nhưng không có ai cử động.

 

Cằm của Thẩm Nguyệt đặt trên vai hắn, vòng eo của nàng thì bị Tô Vũ ôm vào trong lòng.

 

Nàng bỗng nhiên nhớ tới ngày đó ở trong ngõ nhỏ hắn cũng ôm nàng chặt như thế này.

 

Kỳ thật nàng cũng không muốn rời khỏi, chỉ cảm thấy quá bối rối.

 

Thẩm Nguyệt đưa tay lên muốn đẩy vai Tô Vũ.

 

Nàng nghĩ rằng mình có lẽ sẽ giống như lần trước vậy, cho dù có tiếp tục rung động thì cũng có thể không chút do dự đẩy hắn ra.

 

Nhưng sau khi im lặng một lúc lâu, hẳn là do đã uống quá nhiều cho nên nàng lại không đẩy Tô Vũ ra.

 

Vì dằn vặt trong lòng, bàn tay nàng lại siết chặt thành nắm đấm.

 

Nàng chậm rãi di chuyển bàn tay của mình vòng qua cổ hắn, nắm chặt lấy vạt áo của hắn sau đó dùng sức ôm chặt lấy hắn.

 

Tô Vũ dừng lại một chút, có hơi kinh ngạc, một làn sóng ngầm mãnh liệt dâng lên trong lòng.

 

Thẩm Nguyệt chậm rãi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi tiến đến gần cổ hắn lẩm bẩm: "Có phải ngươi cố tình chơi đàn nhanh để khiến cho ta té ngã rồi ôm ngươi thế này không?"

 

"A Nguyệt, ta đã nói rồi, rượu thơm cũng là rượu, nên uống ít một chút".

 

Thẩm Nguyệt cười nhẹ nói: "Đúng vậy, ta say rồi, ngươi không cần nghiêm túc, ta cũng sẽ không nghiêm túc, mối quan hệ giữa chúng ta cũng không nghiêm túc. Ngươi đã từng nói ta lạnh ngươi cũng lạnh cho nên hoàn toàn có thể ôm nhau một cái".

 

"Ta đã từng nói".

 

“Ta thừa nhận cái ôm của ngươi khiến ta có chút nghiện”, Thẩm Nguyệt nói: “Nhưng ta có thể kiềm chế bản thân”.

 

"Tại sao phải kiềm chế?"

 

Thẩm Nguyệt nghiêng đầu dựa vào vai hắn, cảm nhận hơi thở của hắn, cảm thấy trái tim mình như được lấp đầy bởi một thứ gì đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK