Thẩm Nguyệt thấy chắc cũng đã đến lúc.
Kết quả, nghe nói viện Liễu Mi Vũ có động tĩnh không nhỏ.
Mới trưa nay còn tốt, chiều vừa ăn trà chi thảo xong, chưa được bao lâu Liễu Mi Vũ đã chảy máu mũi, hơn nữa mãi không ngừng chảy.
Tần Như Lương vừa về nhà đã bị kinh động, gọi người đi mời đại phu, rồi vội vàng đi vào viện của Liễu Mi Vũ.
Thẩm Nguyệt khi ấy đang ngồi ở cửa sổ, trong tay nâng một ly trà, trên đùi là một cuốn sách.
Có thể thấy Thẩm Nguyệt rất thích ứng với cuộc sống cổ đại ở nơi đây. Hồi xưa nàng làm minh tinh, ngày nào cũng bận rộn, bây giờ cuối cùng cũng được nghỉ ngơi an nhàn.
Nàng đang thích ý đọc sách, nghe Triệu thị kể lại, lông mày cũng không buồn nhíu.
Tất cả đều nằm trong dự liệu của nàng.
Triệu thị biết đương nhiên đây là sản phẩm của phấn phụ tử.
Phụ tử có tính nóng, lại có công hiệu lưu thông máu. Thẩm Nguyệt mấy ngày liền đều bỏ vào thuốc bổ của Liễu Mi Vũ, máu của Liễu Mi Vũ bây giờ ngừng lại được mới tài đấy!
Phụ tử đi vào bụng Liễu Mi Vũ thì cũng đã bị tiêu hóa hết, thái y có chẩn bệnh thì cùng lắm là đoán Liễu Mi Vũ bổ quá không tốt, cả người bốc hỏa thôi.
Chứ cũng chẳng đoán được gì thêm.
Triệu thị vẫn lo lắng: “Mấy ngày nay công chúa đều tiếp xúc với nhị phu nhân, nếu nhị phu nhân nói chuyện này liên quan đến công chúa thì công chúa định ứng đối thế nào ạ?”
Thẩm Nguyệt không ngẩng đầu, bình thản nói: “Đầu tiên đại tướng quân phải chịu đặt chân vào tiểu viện này của ta đã”.
Nàng tiện tay lật sang trang sau, lại nói: “Phiền Triệu ma ma tìm quản gia, bảo quản gia phái người đi mời Liên Thanh Châu lại đây”.
Lần trước khi Liên Thanh Châu rời đi thì đã để lại địa chỉ. Nếu Thẩm Nguyệt cần thì có thể phái người đến tìm hắn.
“Vâng”, Triệu thị đồng ý, vội vàng đi ra sân trước.
Khi Liên Thanh Châu đến, hắn không đến một mình mà còn mang theo một tiểu nha đầu xinh đẹp.
Vừa bước vào tiểu viện thì tiểu nha đầu đã từ phía sau Liên Thanh Châu nhảy vọt ra khiến cho Thẩm Nguyệt giật mình.
Tiểu nha đầu vừa nhìn thấy khuôn mặt của Thẩm Nguyệt thì đã nước mắt lưng tròng, vội vàng hành lễ rồi lại nắm lấy tay của Thẩm Nguyệt nói: "Công chúa đã phải chịu khổ rồi, không ngờ những điều công tử nói đều đúng, bọn họ lại dám biến công chúa thành bộ dạng như thế này!"
Thẩm Nguyệt nhức đầu nói: "Tiểu nha đầu khóc nhè này ở đâu ra vậy?"
Liên Thanh Châu đi tới, niềm nở nói: "Đây chính là nô tỳ hầu hạ công chúa trước đây tên Ngọc Nghiên, sau khi công chúa gả vào phủ tướng quân thì mọi người xung quanh công chúa đều bị Tần tướng quân cách chức, ta quyết định giữ lại Ngọc Nghiên vì nghĩ rằng nàng ta sẽ có ích cho công chúa, hôm nay ta mang nàng ta đến đây để lo cho cuộc sống hàng ngày của công chúa. Lẽ ra ta đã dẫn nàng ta đến từ trước nhưng lại quên mất".
Ngọc Nghiên này dường như thật sự quan tâm đến Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt nói: "Rõ ràng nàng ta ở bên cạnh ngươi thì cuộc sống sẽ tốt hơn rất nhiều, dẫn tới đây làm gì chứ?"
Liên Thanh Châu nói: "Bên cạnh công chúa cần phải có được một người mà công chúa có thể tin tưởng".
Thẩm Nguyệt nhướng mày nói: "Không phải còn có Triệu mụ sao?"
Lúc này, Triệu thị đang đi sắc thuốc cho Thẩm Nguyệt.
Liên Thanh Châu tiến lên một bước nói: "Cho dù Triệu mụ có đáng tin cỡ nào thì cũng là người trong phủ tướng quân, khi quyền lợi của công chúa và tướng quân xung đột, công chúa cho rằng Triệu mụ sẽ về phe công chúa hay về phe tướng quân?"
Thẩm Nguyệt gật đầu cười nói với hắn: "Liên Thanh Châu, ngươi đúng là tinh ranh như hồ ly, về sau ta sẽ gọi ngươi là Liên hồ ly".
Liên Thanh Châu nhã nhặn cười, hai tay luồn vào ống tay áo lễ độ nói: "Công chúa đã quá khen rồi. Không biết hôm nay công chúa gọi tại hạ đến đây để dặn dò điều gì?"
Thẩm Nguyệt mỉm cười, nhướng mày nói: "Không có chuyện gì, ta chỉ muốn mời ngươi đến uống trà tán gẫu mà thôi".
Lúc này không đợi Thẩm Nguyệt hạ lệnh thì Ngọc Nghiên đã chuẩn bị pha trà.
Vừa nhìn là đã biết nàng ta là một chuyên gia vô cùng quen thuộc với chuyện này.
Chỉ trong chốc lát thì một ấm trà ngon đã được đặt trước mặt hai người. Thẩm Nguyệt nhấp một ngụm trà, rất có lý do để tin tưởng Ngọc Nghiên chính là nô tỳ thân cận trước đây của mình.