Thế nên đoàn người của Thái hậu còn chưa tới Thái Hòa cung, tên thái giám trông chừng đã vội vội vàng vàng tới trước mặt Thẩm Nguyệt, hoảng loạn nói: “Tĩnh Nguyệt công chúa, phen này biết phải làm sao đây, Thái hậu và Tề phi nương nương đang dẫn người đi về phía bên này rồi! Công chúa nhận sai với Thái hậu đi, chưa biết chừng sẽ được khoan hồng…”
Thôi thị lạnh lùng đáp: “Nên làm thế nào còn đến lượt ngươi dạy công chúa sao? Lùi xuống, nên làm gì thì cứ làm vậy đi”.
Thái giám bất lực, đành phải lui xuống.
Thôi thị còn bình tĩnh chứ Ngọc Nghiên và Tiểu Hà ở bên cạnh đã cuống lắm rồi.
Mà Thẩm Nguyệt và Bắp Chân không hề tỏ ra lo lắng.
Thẩm Nguyệt điềm tĩnh nói: “Xuống phòng bếp lấy cây rìu thường dùng để bổ củi tới đây”.
Tiểu Hà vừa nghe thấy, suýt nữa đã quỳ xuống: “Công, công chúa, người định chém Thái hậu ư? Không thể làm như vậy được, công chúa nhất định phải bình tĩnh!”
Thẩm Nguyệt liếc mắt nhìn nàng ta, bật cười: “Ta mà chém Thái hậu, mọi người cũng không sống nổi đâu, ta nghĩ quẩn đến mức đó sao?”
Ngọc Nghiên ngoan ngoãn mang cây rìu dùng để chẻ củi tới: “Nếu không phải để chém Thái hậu thì chém Tề phi cũng được. Thứ độc phụ đó, vung rìu xuống phải chém nàng ta làm hai nửa!”
Thẩm Nguyệt nhấc cây rìu để áng chừng, sau đó đi ra ngoài.
Nàng đứng trên cây cầu gỗ, nheo mắt nhìn đoàn người khí thế hung hãn ở phía đối diện, hai nữ nhân đi đầu còn dìu đỡ lẫn nhau: người lớn tuổi hơn là Thái hậu, người trẻ hơn chính là Tề phi.
Thẩm Nguyệt nhếch môi, ngay khi đoàn người đi tới bờ bên kia, Thẩm Nguyệt vung cây rìu lên bắt đầu chém cầu.
Hành vi này của nàng nằm ngoài dự tính của Thái hậu và Tề phi, trong mắt mọi người, hành động này của Thẩm Nguyệt thực sự quá điên cuồng, chẳng khác gì một mụ điên.
Cây rìu kia vốn đã nguy hiểm, chém xuống cây cầu gỗ mỏng manh kia càng thêm nguy hiểm. Cá sấu trong hồ nghe thấy động tĩnh nên bơi tới từng đàn, tròn xoe mắt nhìn háo hức.
Đám đông sợ tới mức liên tục lùi về sau, không ai dám bước lên cầu.
Nếu không lỡ Thẩm Nguyệt chém gãy cây cầu này, không cẩn thận rơi xuống hồ, thế thì chỉ có một kết cục, đó là làm mồi cho cá sấu.
Thái hậu run run chỉ tay vào nàng, giận dữ thét lên: “Thẩm Nguyệt! Ngươi đang làm gì hả!”
Thẩm Nguyệt không đáp lại, tiếp tục vung rìu, âm thanh nứt gãy trầm đục của cây cầu gỗ vang lên, nàng càng chém càng hăng.
Sau cùng, “rắc” một tiếng, cây rìu của Thẩm Nguyệt chém cây cầu ra làm hai nửa. Thanh gỗ gác trên cầu rời ra, loáng thoáng có vụn gỗ rơi xuống nước, khiến nơi bị gãy hổng ra một lỗ lớn.
Cây cầu gỗ cũng rung lắc như sắp rụng.
Thẩm Nguyệt đứng ở đầu này, cây rìu trong tay chống xuống đất, một tay nàng chống hông thở hắt ra, bấy giờ mới ngẩng đầu nhìn Thái hậu và Tề phi ở phía đối diện, biểu cảm trên gương mặt của hai người này thiên biến vạn hóa, hết sức đặc sắc.
Thẩm Nguyệt dồn hết sức lực lớn tiếng quát nạt: “Có ta ở đây, đừng kẻ nào mơ tưởng bắt nạt được con trai ta! Nếu không ta liều mạng với kẻ đó đến cùng!”
Nàng muốn mọi người hiểu rằng mình làm như vậy là để bảo vệ con trai nàng. Nàng tỏ ra sợ hãi, không phải cố tình kháng chỉ, mà vì không còn đường lui, vì bảo vệ con trai mới bất đắc dĩ phải hành động điên khùng như vậy.
Làm như thế, tuy rất đáng sợ, nhưng cũng là lẽ thường tình, có thể hiểu được.