Thẩm Nguyệt chớp chớp mắt, tròn mắt nhìn hắn ta, thậm chí trông còn vô tội hơn hắn ta, nhưng trong lòng điên cuồng mắng chửi. Mẹ kiếp, sớm không tỉnh, muộn không tỉnh, tỉnh dậy đúng vào lúc này, đúng là có ma mà! Nàng còn chưa kịp bắt đầu nữa!
Hai người nhìn nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Tần Như Lương nhanh chóng ý thức được tại sao hàm răng của mình lạnh lẽo đến thế.
Nguyên nhân là bởi có một cây kìm sắt trong miệng mình, mà cây kìm này đang nằm trên tay Thẩm Nguyệt!
Ánh mắt của hắn ta dần dần lạnh đi, nhìn chằm chằm vào Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt mỉm cười, không hề nhắc tới tình cảnh lúng túng hiện tại mà chỉ hàn huyên: “Tướng quân tỉnh rồi à”.
Tần Như Lương nghiến răng, khàn giọng hỏi: “Cô đang làm gì?”
“Ta đang cạy miệng tướng quân đấy, ai bảo tướng quân không chịu uống thuốc chứ!”
Ánh mắt của Tần Như Lương phóng tới như những lưỡi dao mỏng dính: “Cạy miệng ta, dùng tới kìm?”
Thẩm Nguyệt tỏ ra thản nhiên: “Không dùng kìm làm sao bẻ răng của ngươi được?”
“Cô còn muốn bẻ răng của ta?”, lồng ngực Tần Như Lương phập phồng lên xuống.
May mà hắn ta tỉnh dậy kịp thời, nếu muộn hơn một tí thì răng cửa đã bị nhổ mất rồi.
Thẩm Nguyệt dùng kìm sắt gõ gõ lên răng cửa của hắn: “Tướng quân không chịu uống thuốc, khe răng thì quá nhỏ, ta đành phải cạy cho khe răng to ra một tí, như thế cũng là vì nghĩ cho sức khỏe của ngươi thôi”.
Tần Như Lương đáp: “Ta thấy cô muốn báo thù riêng thì có! Rốt cuộc ai cho phép cô tới đây?”
Thẩm Nguyệt nhướng mày đầy khinh thường: “Nếu không phải hạ nhân trong phủ cầu xin ta tới đây, ngươi tưởng rằng ta sẽ tới sao? Tần tướng quân, thiếu mất hai cái răng cửa cũng không phải chuyện gì ghê gớm lắm, ngươi cũng không cần kích động như vậy, chuyện gì cũng có mặt lợi mặt hại mà”.
Tần Như Lương tức đến mức bật cười: “Cô thử nói xem, lợi ích của nó ở đâu?”
Thẩm Nguyệt nhếch miệng cười nói: "Ngươi không phải đại tướng quân Đại Sở hay sao, bây giờ thiếu mất hai răng cửa, về sau ra chiến trường cũng không cần mở miệng đe dọa, chỉ cần hướng về phía đối phương nhe răng ra liền có thể khiến cho kẻ địch cười đến ngã ngựa, như thế có phải là nhanh không?"
Tần Như Lương không nói nên lời, chỉ mệt mỏi đặt tay lên trán nói: "Hôm nay ta không muốn đấu đá với cô, cô mau cút ngay khỏi đây đi. Vừa tỉnh lại đã bị cô chọc giận đến đau đầu".