Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ta biết chuyện Tần tướng quân gặp hạn, bây giờ hắn thế nào?”, Hạ Du hỏi.

 

Thẩm Nguyệt cười khổ nói: “Còn có thể thế nào nữa, vẫn còn ngủ say chưa tỉnh”.

 

Nàng cứ cho rằng chỉ cần ôm hết lỗi lầm lần này về mình, hoàng đế sẽ tha cho Tần Như Lương nhưng chẳng ngờ vẫn không thể tránh được.

 

Một khi hoàng đế thấy hắn ta không còn tác dụng nữa thì hắn ta lập tức rơi vào kết cục này. Trái tim của bậc đế vương lại vô tình tới mức này.

 

Thẩm Nguyệt còn tưởng hoàng đế sẽ niệm tình cảm trước đây và khi đi đánh thiên hạ với Tần Như Lương, đó là tình cảm vào sinh ra tử trên chiến trường, dù gì cũng phải có chút sức nặng.

 

Nhưng nàng đã đánh giá cao sức nặng này, nói chuyện tình cảm với quân vương là sai lầm ngu ngốc nhất.

 

Thẩm Nguyệt luôn cảm thấy chuyện này có một phần nguyên nhân là do mình.

 

Nếu không phải vì nàng, dù Tần Như Lương không làm đại tướng quân, ít nhất cũng sẽ được chết già.

 

Nhưng bây giờ hắn ta không còn công danh lợi lộc, người lại bị thương nặng chưa tỉnh.

 

Hạ Du nói: “Cô cũng đừng nghĩ nhiều nữa, kết quả như thế cũng tốt hơn tịch thu tài sản, lưu lạc ngoài đường. Làm đại tướng quân quen rồi, thỉnh thoảng làm dân thường cũng chẳng sao cả”.

 

Thẩm Nguyệt nhìn hắn ta: “Hạ Du, ngươi đúng là không còn giống trước nữa”.

 

Hạ Du cười nói: “Tạo hóa trêu người mà. Sau khi về kinh, ta có việc cần phải làm, không chừng cơ hội để chúng ta gặp nhau sau này rất ít”.

 

Thẩm Nguyệt nhíu mày, muốn hỏi tại sao nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào.

 

Hạ Du lấy thuốc mỡ từ trong áo ra rồi đưa cho Thẩm Nguyệt: “Cái này đưa cho Tần Như Lương, trị ngoại thương, không chừng sẽ có tác dụng”.

 

Thẩm Nguyệt sửng sốt: “Đây là Tô Vũ đưa cho ngươi?”

 

Hạ Du nở nụ cười ẩn ý: “Cầm lấy đi, có lẽ đây là lần cuối cùng ta chuyển đồ giúp các cô rồi”.

 

“Lần cuối cùng là sao?”

 

“Chính là ý tứ mà cô nghe được đấy”, Hạ Du ngừng một chốc lại nói: “Cô hỏi hôm nay ta tìm đến là vì chuyện gì, ta đến để tạm biệt!”

 

Thẩm Nguyệt nhướng mày: “Tạm biệt?”

 

Các món ăn trong tửu lầu liên tục được mang lên, lần lượt bày ra, hương sắc đều tuyệt.

 

Rượu vẫn là rượu đấy, món ăn cũng chẳng thay đổi, nàng nhớ đến lúc trước ăn uống với Hạ Du, có lần nào không vui vẻ đâu.

 

Nhưng hôm nay, vừa nhìn là Thẩm Nguyệt đã không còn khẩu vị nữa.

 

Hạ Du lại gắp thức ăn vào trong bát Thẩm Nguyệt nói: “Cô nói đúng, trước đây là do ta nghĩ mọi chuyện gì cũng quá đơn giản, con người sao có thể tùy hứng mãi, hơn nữa đây còn là đang ở kinh thành - nơi luôn thay đổi từng ngày này”.

 

Hạ Du nói: “Ta vẫn chưa trả được thù, đợi ta giết được Hạ Phóng, nhà họ Hạ chỉ còn lại một đứa con trai là ta, ta còn phải chăm sóc cả nhà họ Hạ. Ta không thể để Hạ gia rơi vào kết cục thê thảm như Tần gia”.

 

Thẩm Nguyệt im lặng một lúc hỏi: “Ngươi nghĩ thông suốt chưa?”

 

“Ừ, ta nghĩ thông suốt rồi, ta không thể thoải mái làm những việc khác với cô, ta nghĩ bây giờ mình đã có chức quan, sau này còn cơ hội thăng chức, có thể bình yên sống qua ngày, vậy đã rất tốt”.

 

Thẩm Nguyệt tự cho rằng mình rất hiểu Hạ Du bởi hắn ta luôn là một người đơn thuần, tốt bụng, vừa liếc mắt là đã có thể nhìn thấu.

 

Nhưng hiện giờ bỗng dưng nàng lại cảm thấy mình không thể nhìn thấu đối phương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK