Khi ấy Liên Thanh Châu giải thích rằng người bình thường sẽ không phát hiện ra đâu. Các lối đi bí mật này hướng tới một số địa điểm cố định, chỉ cần mấy địa điểm này là do người của mình trông chừng, sẽ không có ai biết được.
Đây là cách hắn ta vận hành công việc làm ăn, cẩn thận mới không xảy ra sai sót. Những lối đi này cũng để dành cho lúc cần kíp.
Bây giờ nhìn lại mới thấy, không biết là hắn ta hay Tô Vũ, dường như đã đoán định trước sẽ có ngày những lối đi này có thể dùng đến.
Tiến vào phòng của quản sự.
Căn phòng này và viên quản sự, cho dù Thẩm Nguyệt đã lâu không gặp, nhưng cũng là gương mặt quen thuộc.
Đêm trừ tịch năm ngoái, Thẩm Nguyệt, Tô Vũ và Liên Thanh Châu từng cùng nhau dùng bữa ở đây, mà quản sự hiện giờ cũng từng là quản sự trong nhà Liên Thanh Châu.
Quản sự trông thấy Thẩm Nguyệt, vội vàng tiến tới chào hỏi: “Tham kiến Tĩnh Nguyệt công chúa”.
Thẩm Nguyệt đỡ ông ta: “Không cần đa lễ”.
Quản sự đáp: “Công chúa và công tử nhà ta không chỉ là bạn bè mà còn là bạn làm ăn, công tử từng dặn, nếu gặp được công chúa tới đây, nhất định phải kết toán ngay khoản tiền của gần một năm trở lại đây”.
Thẩm Nguyệt nhếch môi: “Liên Thanh Châu đúng là hiểu lòng ta. Chắc chắn hắn ta biết nếu ta không thiếu tiền cũng không đến nơi này làm phiền mọi người”.
Quản sự tiến tới hốc ngầm mang ra một cái hòm rất tinh tế to khoảng một thước, dùng chìa khóa mở ổ khóa trên hòm: “Khoản tiền để cho công chúa hàng tháng ta luôn bỏ vào hòm này, mời công chúa xem thử”.
Mở ra xem thử, bên trong là một xấp ngân phiếu phải lên đến hàng ngàn lượng, gần như sắp đầy cả hòm.
Thẩm Nguyệt không đếm kỹ bên trong có khoảng bao nhiêu tiền, nhưng nàng biết bản lĩnh của Liên Thanh Châu phi thường, kiếm tiền rất giỏi.
Thẩm Nguyệt nhận lấy cả chiếc hòm và chìa khóa: “Đa tạ quản sự”.
“Đây là việc mà ta phải làm”.
Lưu Nhất Quái không phải là người thích hóng chuyện chính sự, thế nên sau khi dẫn Thẩm Nguyệt tới đây, ông ta quay về quầy hàng của mình trước.
Vốn tưởng rằng Thẩm Nguyệt làm xong việc của mình rồi sẽ rời đi, không ngờ nàng lại tới trước quầy hàng của ông ta, trong tay cầm một cái hòm, đồng thời ngồi xuống vị trí mà Lưu Nhất Quái chuẩn bị cho khách xem bói, điềm nhiên nở nụ cười trước cái quắc mắt của Lưu Nhất Quái: “Nào, tính cho ta một quẻ”.
Nàng đặt cái hòm xuống nền đất, giơ chân đá nó đầy tùy hứng, đá vào bên chân Lưu Nhất Quái nơi có khăn trải bàn che phủ: “Tính đúng thì đây là thù lao”.
Lưu Nhất Quái lầm bầm: “Ngươi đừng có đùa, mệnh phú quý mà còn phải tính?”
Thẩm Nguyệt nói: “Đợt này thời vận hơi kém, muốn đổi vận”.
Lưu Nhất Quái giả vờ giả vịt giúp nàng tính quẻ, thỉnh thoảng còn cao giọng lừa bịp vài câu, thế nhưng trong lúc ồn ào náo nhiệt này, hai người cúi đầu trao đổi vài câu thì không ai nghe thấy được.
Lưu Nhất Quái hỏi: “Ngươi muốn đổi thế nào”.
“Ngươi lăn lộn lâu hơn ta, quan hệ cũng rộng hơn, ta muốn mua đồ, tiền trong hòm ngươi cứ xem rồi tính”.
Lưu Nhất Quái nhìn chỉ tay của Thẩm Nguyệt, qua hồi lâu không nói gì.
Thẩm Nguyệt lại nói: “Ta biết ngươi không muốn nhúng chân vào vũng nước đục, ta chỉ muốn nhờ ngươi giúp một chuyện, tiền ta đưa dư, phần còn lại thuộc về ngươi”.
Lưu Nhất Quái nhìn nàng rồi nói: “Tuy ta chỉ là một thầy bói, nhưng cũng coi trọng nghĩa khí lắm đấy, ngươi đang xem thường ta phải không?”, nói rồi cười cười: “Ngươi có tin là ta biết xem chỉ tay thật không?”
Thẩm Nguyệt cũng cười cười: “Ta tin chứ, vậy cho ngươi xem thử, vận thế của ta tương lai sẽ thế nào?”