Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Lúc này Bắp Chân lại duỗi bàn tay nhỏ đầy thịt của nó ra hướng về phía Tô Vũ.  

 

Thẩm Nguyệt cười nói: "Nhóc con không có lương tâm, sao nhìn thấy mẹ ngươi không tỏ ra thân thiết như vậy chứ?"  

 

Nói đoạn nàng lại liếc nhìn về phía Tô Vũ nói: "Nó muốn ngươi bế nó, ngươi có muốn bế nó một lần không?"  

 

Tô Vũ bắt lấy bàn tay nhỏ bé của Bắp Chân.  

 

Một bàn tay lớn thon dài đang nâng đỡ một bàn tay bé mềm mại, hai hình ảnh bổ sung cho nhau dường như càng tăng thêm sức mạnh, giống như một bức tranh hài hòa nhất trên thế gian.  

 

Hình ảnh đó bất luận là ai nhìn thấy cũng sẽ cảm thấy vô cùng xúc động.  

 

Đây cũng là một trong những lý do tại sao Thẩm Nguyệt luôn muốn biết cha của Bắp Chân là ai.  

 

Bắp Chân phải có được tình phụ tử mà nó đáng được có.  

 

Bắp Chân thật sự dùng hai tay nắm lấy Tô Vũ, cố gắng khiến cho Tô Vũ bế nó.  

 

Tô Vũ bế nó lên đặt ở trên đùi, để nó ngoan ngoãn nằm trong vòng tay mình rồi dịu dàng nói: "Y phục xinh xắn quá".  

 

Thẩm Nguyệt vươn tay trêu chọc Bắp Chân rồi nói: "Trong tủ còn nhiều lắm, mỗi bộ một vẻ. Lần sau lại mặc một bộ khác màu khác kiểu dáng đi".  

 

Một lúc sau, Thẩm Nguyệt lại nói: "Nó có vẻ thích ngươi đó. Dù sao nó cũng là một đứa trẻ không có cha, vậy ngươi có thể thay cha nó bế nó nhiều hơn một chút cũng được".  

 

Bắp Chân nhanh chóng ngủ say trong lòng Tô Vũ.  

 

Thẩm Nguyệt nghĩ chắc là do Bắp Chân của nàng cũng cảm nhận được trên người Tô Vũ luôn toát ra một loại ma lực khiến người ta cảm thấy bình an vô sự.  

 

Lần đầu tiên nàng mới có hi vọng đêm nay có thể dài hơn, thời gian có thể trôi qua chậm hơn một chút.  

 

Dường như nàng đã quá mê muội rồi.  

 

Cho đến nửa đêm, khi Tô Vũ chuẩn bị rời đi, đầu óc nàng vẫn còn đang rối bời.  

 

"A Nguyệt".  

 

Bên tai nàng đột nhiên lại cảm thấy nhột, Thẩm Nguyệt ngẩng đầu lên liền thấy tay Tô Vũ vòng qua tai mình, nhẹ nhàng vuốt tóc rồi vén ra sau tai.  

 

Động tác của hắn rất nhẹ nhàng, khiến cho Thẩm Nguyệt quên mất chuyện phải giữ khoảng cách.  

 

Thẩm Nguyệt mơ hồ cảm thấy hơi ấm từ những đầu ngón tay thon dài của hắn chạm vào vùng huyệt nhạy cảm trên tai nàng.  

 

Tô Vũ dừng tay, ánh mắt thâm thúy nói: "Tai cô đỏ quá".  

 

Thẩm Nguyệt cuối cùng cũng định thần lại, trừng mắt nhìn hắn rồi gạt tay hắn ra.  

 

Tô Vũ thấp giọng nói nhỏ với nàng: "Sau ngày hôm nay có lẽ ta sẽ không tới đây một thời gian. Cô và Bắp Chân cứ an tâm sinh sống bình thường trong nhà, ra ngoài nên cẩn thận, tốt nhất không có việc gì thì đừng nên ra ngoài".  

 

Thẩm Nguyệt nói: "Chuyện này ta không cần ngươi nhắc nhở, ta biết rồi".  

 

Tô Vũ nói: "Còn nữa, khi ta không có ở đây thì không được uống rượu".  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK