Đại phu cầm nến đứng trong viện, không vội mở cửa mà cất tiếng hỏi trước: “Ai đó?”
Lời đáp bên ngoài là giọng của một người đàn ông, âm thanh vô cùng dịu dàng dễ chịu: “Nghe nói ngươi chuyên trị bệnh nan y và phức tạp, chỉ cần có tiền thì không từ chối một ai”.
Đại phu tưởng là người tới xem bệnh nên đáp: “Trời đã muộn rồi, có bệnh gì ngày mai tới quầy thuốc tìm ta!”
Người bên ngoài cũng không nóng lòng, chậm rãi nói: “Nghe nói ngươi mới giúp nhị phu nhân trong phủ tướng quân giải được chất độc Tỏa Thiên Hầu”.
Đại phu sợ toát mồ hôi, hỏi vọng ra cách một lần cửa: “Ngươi là ai?”
Đối phương điềm tĩnh đáp: “Trùng hợp ghê, ta điều chế ra thuốc giải của Tỏa Thiên Hầu, muốn tìm ngươi thử sức”.
Đại phu đáp: “Bổn phận của hành y là chữa bệnh cứu người, so tài thi thố để khoe khoang y thuật cao minh là điều cấm kỵ, nếu ngươi muốn luận bàn thi đấu thì đi tìm người khác đi!”
“Vậy thì ta đành phải đi tìm Tần tướng quân so tài kỹ càng một phen”.
Đại phu nghe vậy vội vàng hô lên: “Đợi đã!”
Ông ta không biết rốt cuộc người ở bên ngoài là ai, có mục đích gì. Chuyện này chẳng có mấy người biết, nếu để lọt đến tai Tần tướng quân, sự việc bại lộ, vậy thì ông ta sắp gặp họa lớn rồi.
Vì thế đại phu chẳng buồn nghĩ ngợi gì, lập tức đặt cây nến xuống, bước tới mở cửa.
Ánh nến leo lét như có như không tôn lên đường nét của nam tử ngoài cửa, hắc y rộng rãi, dung mạo tuyệt mỹ, dường như hòa cùng làm một với sắc đêm tĩnh lặng.
Đại phu sững người khi thấy thái độ hắn quá ung dung chứ không hề bất ngờ, càng không có ý định quay người rời đi, dường như đã dự đoán được đại phu sẽ nóng lòng mở cửa vậy.
Đại phu hoàn hồn, rõ ràng dung mạo và khí độ của người trước mặt rất tốt, trông có vẻ là một người không tranh không giành với đời, vậy mà lại khiến ông ta cảm thấy hoảng hốt.
Chắc hẳn vì bóng đêm đen ngòm sau lưng người này vẽ thêm chút nhân tố bí ẩn không thể đoán định cho hắn.
Đại phu đột nhiên thấy hối hận, vô thức muốn đóng cửa vào.
Chỉ là không đợi ông ta đóng cửa viện, Tô Vũ đã giơ tay, ống tay áo phiêu diêu, bàn tay trắng nón như chạm khắc từ ngọc chống lên khung cửa.
Trông có vẻ nhẹ nhàng nhàn nhã, chỉ cần đẩy nhẹ một cái, nhưng đại phu rất kinh ngạc, bởi vì ông ta dùng hết sức lực cũng không thể đóng cửa lại được nữa.
Tô Vũ đẩy cửa viện vào trong, đại phu loạng choạng lùi về sau vài bước, không cẩn thận làm đổ cây nến trên nền.
Cửa viện nhẹ nhàng mở toang về hai bên khi không còn vật cản, phát ra tiếng “két” khoan thai, như thể hoan nghênh Tô Vũ bước vào.
Tô Vũ nhấc chân, thản nhiên bước vào trong, vừa lễ độ vừa ôn hòa, tiện tay đóng sầm hai cánh cửa vào.
Đại phu kinh hãi hỏi: “Ngươi là ai? Rốt cuộc muốn làm gì?”
Tô Vũ cụp mắt, điềm nhiên liếc nhìn ông ta, trong con ngươi là bầu trời đêm nặng nề. Hắn đi ngang qua ông ta, tới thẳng căn phòng bên trong vẫn còn sáng đèn: “Ta muốn nói với ngươi về chất độc Tỏa Thiên Hầu”.
Đại phu không biết kẻ mới đến là ai, cũng không biết rốt cuộc hắn đã biết những gì.