Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Vì vậy, bất cứ khi nào Hạ Du không chắc chắn thì Thẩm Nguyệt liền quan sát sắc mặt của nhà cái sau đó đưa ra lời khuyên thích hợp cho Hạ Du, giúp Hạ Du thắng nhiều hơn thua.  

 

Đúng lúc sòng bạc đang náo nhiệt thì đột nhiên ngoài cửa lại có người hét lớn: "Niêm phong sòng bạc!"  

 

Ngay lập tức liền có một toán quan binh tiến vào khiến cho dân cờ bạc bên trong sòng bạc đều trở nên nhốn nháo.  

 

Quan binh quát: "Không cho bất cứ kẻ nào chạy thoát!"  

 

Thẩm Nguyệt cùng Ngọc Nghiên và Hạ Du ngồi xổm ở một góc khuất tầm mắt.  

 

Sau đó, ở cửa sông bạc nơi có ánh sáng chiếu vào lại có thêm một người khác đến, người này có phong thái uy vũ khí phách như một vị đại tướng.  

 

Thẩm Nguyệt thấy vậy thì càng cúi đầu xuống thấp hơn.  

 

Con mợ nó, thật đúng là oan gia ngõ hẹp, không ngờ người đến niêm phong sòng bạc lại là Tần Như Lương!  

 

Hạ Du so với nàng cũng không khá hơn là bao, hai người như đang thi đấu với nhau xem ai cúi đầu thấp hơn, chỉ hận không thể chui thẳng xuống lòng đất. Hạ Du thấp giọng mắng: "Mẹ kiếp, đại tướng quân không đi trấn thủ biên cương phụng sự đất nước mà lại đi chạy đến đây xem náo nhiệt!"  

 

Thẩm Nguyệt cũng đen mặt nói: "Ta cũng thấy vậy, hôm nay đúng là ra đường không xem ngày".  

 

Có lẽ là bởi vì sòng bạc này làm ăn không cẩn thận, nóng lòng muốn moi tiền cho nên đã bị nắm được nhược điểm gì đó.  

 

Nhưng Tần Như Lương đường đường là đại tướng quân mà lại đến đây niêm phong sòng bạc, công việc của hắn ta cũng quá nhàn hạ rồi.  

 

Cuối cùng, toàn bộ đồ dùng và tiền bạc trong sòng bạc đều bị tịch thu, Hạ Du cảm thấy vô cùng đau lòng khi chứng kiến số tiền mình vừa thắng được bị bỏ vào túi của kẻ khác.  

 

Trong khi đám dân cờ bạc khác đều đang quỳ xuống cầu xin tha thứ thì Tần Như Lương mới chú ý đến có ba người ngồi trong góc khuất im lặng, dường như còn muốn vùi đầu xuống đất.  

 

Tần Như Lương đi tới trước mặt ba người, từ trên cao nhìn xuống nói: "Ngẩng đầu lên".  

 

Hạ Du, Thẩm Nguyệt và Ngọc Nghiên từ từ ngẩng đầu lên cùng một lúc, tuy không hẹn trước nhưng cả ba đều nhăn nhó mặt diễn thành mặt quỷ...  

 

Một người thì nhếch miệng, một người thì nhăn mặt, một người thì trợn mắt giả ngu.  

 

Sắc mặt Tần Như Lương thay đổi, hắn cau mày nhìn ba người đang giả bộ một lúc rồi lạnh lùng nói: "Các ngươi cho rằng chỉ cần nhe răng nhếch miệng thì ta sẽ không nhận ra các ngươi sao?"  

 

Cuối cùng, Tần Như Lương nói với thuộc hạ: "Ta sẽ đưa ba người này về tự mình thẩm vấn".  

 

Ngày hôm đó Hạ Du bị trục xuất về Hạ phủ, hắn ta thật sự là tiểu công tử hoang đàng của Hạ tướng gia.  

 

Thẩm Nguyệt và Ngọc Nghiên thì bị đuổi về phủ tướng quân.  



Khi Tần Như Lương trở về, hắn thỉnh Thẩm Nguyệt tới đại sảnh rồi lạnh lùng nói: "Cô giỏi lắm, thân là một công chúa mà lại dám đến một nơi như sòng bạc". 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK