Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Hạ Du tiếp tục nói: “Cha ta cũng đã nói đây là việc khổ sai mà. Đại tướng quân đang treo mạng ở đó, Dạ Lương làm gì cho ta cơ hội mặc cả đâu”.  

 

“Nếu đàm phán không xong, người trong thiên hạ sẽ chỉ cho là Đại học sĩ hại đại tướng quân, lại còn chọc giận Dạ Lương, khiến hai nước chiến loạn, hắn sẽ trở thành tội đồ của Đại Sở”.  

 

“Nhưng nếu Đại học sĩ vì hòa bình của hai nước mà tự ý ký hiệp ước năm tòa thành thì cũng là bán nước cầu vinh, làm trái thánh chỉ, chịu tội chết”.  

 

“Cho nên lần đàm phán này Đại học sĩ làm gì cũng có tội, trừ phi hắn dùng ba tòa thành để duy trì được sự thái bình của hai nước, nhưng khả năng đó quá nhỏ bé”.  

 

Dạ Lương đang cầm Tần Như Lương trong tay, có đủ điều kiện, tại còn đang tạm thắng trận này. Hạ Du nói rất đúng, Tô Vũ căn bản không có hy vọng mặc cả!  

 

Thẩm Nguyệt bỗng đứng dậy, làm Hạ Du giật mình, vạch một đường vào giấy.  

 

Nàng vừa quay người đã thấy Tô Vũ đang dựa vào lan can tầng hai và nhìn xuống mình.  

 

Nàng mím môi nói với Hạ Du: “Viết từ từ thôi, không cần vội, viết xong chờ mực khô thì bỏ vào trong phong thư, tìm người đi xuyên đêm đưa ra ngoài”.  

 

“Nhưng giờ cũng đã muộn lắm rồi, ngày mai không được à?”, Hạ Du ngáp ngủ.  

 

Thẩm Nguyệt đã đi lên tầng hai, không buồn quay đầu lại: “Không được, ngươi tốt nhất là về phòng muộn một chút, không thì sẽ không tránh khỏi tai bay vạ gió đâu”.  

 

Hạ Du cũng đã thấy Tô Vũ, hơn nữa bầu không khí khá là bất ổn, bèn đồng ý: “Ờ, ta sẽ cố gắng”.  

 

Chắc là sắp có chuyện xảy ra rồi, Đại học sĩ mà Thẩm Nguyệt và hắn ta ghét đúng là không đơn giản.  

 

Sao bây giờ, hắn ta lại tò mò rồi.  

 

Thẩm Nguyệt đi lên tầng hai, lướt qua Tô Vũ, thản nhiên nhìn hắn rồi đi vào phòng của Tô Vũ với Hạ Du: “Đi vào đây cho ta”.  

 

Tô Vũ nối gót đi vào.  

 

Thẩm Nguyệt lại nói: “Đóng cửa lại”.  

 

“Công chúa không sợ người khác hiểu lầm ư?”, Tô Vũ vừa nói vừa khép cửa.  

 

Sau đó lại vô hại hỏi: “Công chúa làm chén trà nhé?”  

 

“Chàng thấy ta có tâm tư uống trà cùng chàng không hả?”, nàng thình lình đẩy Tô Vũ vào góc tường: “Ban nãy chàng nghe được những gì Hạ Du nói chưa?”  

 

Tô Vũ: “Thính lực ta cũng khá nên có nghe thấy rồi”.  

 

“Vậy mà chàng không giải thích cái gì à? Buổi chiều sao chàng không nói tiếp?”, Thẩm Nguyệt nhìn thẳng: “Hay là chàng không có ý định nói cho ta biết?”.  

 

Tô Vũ gật đầu: “Đúng là không định nói cho nàng, nhưng ta biết không thể giấu nàng mãi, giống như bây giờ ta không nói, Hạ Du mồm to vẫn sẽ nói cho nàng đấy thôi”.  

 

“Tô Vũ”, Thẩm Nguyệt không biết mình đang có cảm xúc như thế nào: “Sao chàng lại tới? Bất luận chàng làm gì thì cũng sẽ phải chịu tội, sao còn tới làm gì?!”  



Thẩm Nguyệt nói “Coi như không có chàng thì một mình ta vẫn ổn, có ai vội đi chịu chết như chàng không hả!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK