Thẩm Nguyệt cầm gậy gỗ trong tay, nói: “Tần Như Lương, ngươi đã đổi mới về mức độ cặn bã trong kiến thức của ta rồi đấy, đúng là tâm phục khẩu phục. Hôm nay ngươi muốn đánh, cũng phải hỏi xem bà đây có đồng ý hay không đã”.
Mặc dù Tần Như Lương có lệnh, nhưng đám gia nô nào dám ra tay chứ? Nếu đánh chết công chúa, thì tội vạ sẽ là họ chịu chứ ai.
Thế nên mọi người đều đứng yên như gỗ mục, không dám thở mạnh.
Tần Như Lương nói: “Các ngươi đều không dám, vậy để ta tự làm!”
Hắn ta vừa dứt lời, cây gậy gỗ trong tay Thẩm Nguyệt đã ào ào phi tới chỗ Tần Như Lương.
Tần Như Lương tay không đỡ lấy, mặc dù biết Thẩm Nguyệt thật sự có sức mạnh, nhưng không ngờ thủ pháp của Thẩm Nguyệt lại linh hoạt đến thế, đánh vào cánh tay của Tần Như Lương một phát rất mạnh.
Bụng Thẩm Nguyệt vướng víu, nàng tức tối thở hổn hển, thể lực cũng nhanh chóng cạn kiệt, nếu không nàng còn có thể đánh thêm mấy gậy vào tay Tần Như Lương.
Sắc mặt Tần Như Lương xanh mét, tuy hắn ta không kêu đau nhưng Thẩm Nguyệt đã dùng hết sức mình. Hắn có phải mình đồng da sắt đâu mà không biết đau.
Cuối cùng, Thẩm Nguyệt không địch nổi, bị Tần Như Lương cướp lấy cây gậy.
Ánh mắt Thẩm Nguyệt lộ vẻ âm tàn, không những không dừng tay mà còn rút ra một cây đao nhỏ từ trong tay áo.
Tần Như Lương thấy rõ sát khí trong đáy mắt nàng, trái tim run lên.
Khí phách này tuyệt đối không thua kém người đàn ông nào. Mặc dù hắn ta chinh chiến sa trường, thường thấy sát phạt, nhưng cũng phải nhìn nàng với con mắt khác.
Tần Như Lương nhìn mũi đao nhanh nhẹn phóng tới, hắn ta bèn nghiêng người qua, thuận tay bắt được nắm tay của Thẩm Nguyệt. Thẩm Nguyệt phản ứng cực nhanh, móc lại một cái về phía bàn tay của Tần Như Lương.
Tần Như Lương nhanh chóng buông tay, khiến Thẩm Nguyệt chỉ chém được vào góc áo của hắn ta.
Đám người ở ngoài sảnh đều há hốc mồm.
Tần Như Lương đã không còn kiên nhẫn, tăng tốc độ, sức mạnh kinh khủng, cuối cùng dùng một tay bắt được cánh tay của Thẩm Nguyệt, đảo ngược tình thế, ép nàng ở trước ngực hắn ta. Hắn ta nắm cánh tay cầm đao của Thẩm Nguyệt, đao nhỏ dính sát vào cần cổ trắng nõn của Thẩm Nguyệt.
Lưng Thẩm Nguyệt dán vào ngực hắn ta, thở dốc không ngừng.
Chỉ cần nàng khẽ cử động thì lưỡi của đao nhỏ sẽ vạch vào cổ nàng bất kỳ lúc nào.
Tần Như Lương hơi nghiêng người về phía trước, đầu ghé vào tai nàng, hơi thở lành lạnh phun vào tai nàng: “Muốn giết ta? Cũng phải xem cô có cái bản lĩnh này không đã”.
Chỉ sau mấy lần so chiêu, Tần Như Lương đã bị khơi gợi sự thách thức, nhưng đối phương lại là người hắn ta ghét nhất.
Hắn ta nhìn vành tai của Thẩm Nguyệt, lần đầu tiên cảm thấy lỗ tai nàng thật nhỏ xinh, mấy sợi tóc trang điểm đúng chỗ, thùy tai không xỏ khuyên, lộ ra một lỗ tai không dễ thấy.
Hắn ta lại nhìn góc mặt bên này của Thẩm Nguyệt, vết sẹo kia dường như nhìn nhiều thành quen, cũng không khiến hắn ta ghê tởm như lúc đầu.
Nhưng hắn ta vẫn ghét Thẩm Nguyệt kinh khủng.
Tần Như Lương biết, với tính cách của Thẩm Nguyệt, nàng ta sẽ tuyệt đối không đưa tay chịu trói để hắn ta đánh ba mươi gậy. Nhưng Mi Vũ còn đang bị thương ở kia, hắn ta sao có thể buông tha cho Thẩm Nguyệt được.
Hắn ta phải đích thân trừng phạt Thẩm Nguyệt.
Đây là Thẩm Nguyệt động thủ trước, dù hoàng đế có trách tội thì cũng sẽ không nói nặng hắn ta được.
Khóe mắt Thẩm Nguyệt đầy ý cười, dáng vẻ từ tốn, không tim không phổi nói: “Thẩm Nguyệt ta bất tài, không đấu lại Tần tướng quân ngươi. Không hổ là đại tướng quân đệ nhất Đại Sở, đối phó một người phụ nữ như ta đúng là dễ như trở bàn tay”.
Tần Như Lương thay đổi sắc mặt, âm u nói: “Lúc này không phải cô nên xin tha thứ hay sao? Vậy mà còn dám nói mấy lời mỉa mai?”
Thẩm Nguyệt lại nghiêng mặt nhìn hắn ta: “Ta cứ thích khiêu khích ngươi đấy, ngươi dám một đao cứa cổ ta không?”
Vào lúc nàng quay đầu, Tần Như Lương không thể không dịch đao xê ra.
Nàng cười vô cùng nhẹ nhàng: “Tần tướng quân, ngươi không dám giết Tĩnh Nguyệt công chúa của Đại Sở đâu đúng không, vì nếu giết ta thì ngươi sẽ thành kẻ tạo phản mà”.
Tần Như Lương lại bắt đầu nổi giận.
Thẩm Nguyệt nói: “Nhưng ta lại dám đấy. Ta sợ gì đâu chứ? Ta chỉ là một cái cây đơn độc, một công chúa nghèo túng bị đại tướng quân bạo lực gia đình. Sau này ta cùng đường mạt lộ thì cũng có thể xách đao giết cả nhà ngươi mà. Nói không chừng ta còn thay hoàng huynh xóa bỏ một mối họa lớn ấy chứ, coi như là công đức đầy trời!”
Ánh mắt Tần Như Lương u ám, nắm chặt đao nhỏ trong tay, gằn từng tiếng: “Thẩm Nguyệt, cô đừng tự cho mình là đúng nữa”.
Bỗng nhiên, bên ngoài sảnh vang lên một tiếng nói chói tai: “Các ngươi đang làm gì mà nhộn nhịp thế?”
Gia nô nghe thấy tiếng thì lui về sau, tự động tách ra hai bên.
Thẩm Nguyệt trừng mắt nhìn, thấy bên ngoài có một người đàn ông tô son điểm phấn đi vào, khuỷu tay nhét một cây phất trần, mặc áo tím.
Khi ấy đầu nàng chỉ kịp lóe lên một suy nghĩ – đây là thái giám thật sao?
Tần Như Lương khựng lại, hắn ta vẫn còn đang cầm đao cưỡng ép Thẩm Nguyệt, thái giám kia đã nhìn thấy toàn bộ, muốn thu tay cũng đã muộn.
Thái giám ngẩn người, rồi trôi chảy nói: “Ban nãy chúng ta tới đây, thấy tiền viện không có ai ngoài hai tên thủ vệ, nghe nói tất cả đã tràn vào sảnh này, nên chúng ta tự động đi vào đây nhìn xem, không ngờ lại thấy cảnh tượng ‘hoành tráng’ thế này”.
Thẩm Nguyệt trừng mắt nhìn thái giám, có một cảm giác tâm linh tương thông.