Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Vũ lãnh đạm nói: "Nếu như ta vi phạm giao ước này thì đến lúc đó tùy ý bệ hạ xử trí".

 

Trong lúc Thẩm Nguyệt vẫn còn nhập nhèm mơ ngủ thì lại có cảm giác bên cạnh giường có người.

 

Nàng trằn trọc xoay người lại, chậm rãi mở mắt nhìn thoáng qua rồi lại chậm rãi nhắm mắt lại.

 

Hừm, quả nhiên có một bóng đen đang đứng bên cạnh giường... Không đúng, sao trong phòng của nàng lại có người khác chứ?

 

Nàng thậm chí còn không nhận ra điều đó!

 

Sau khi lấy lại được chút ý thức, đại não đang hỗn độn ngay lập tức thanh tỉnh trở lại, nàng đột nhiên mở mắt ra, quay phắt lại nhìn về phía đầu giường.

 

Kết quả nàng phát hiện bên giường quả nhiên có một người đang mở to đôi mắt đen nhánh sáng ngời nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt.

 

Đôi mắt ấy có chút gì đó ngây thơ, không giống như có bất kỳ ác ý nào.

 

Sau khi nhìn chằm chằm vào nhau một lúc, Thẩm Nguyệt liền kinh ngạc hét lớn một tiếng, đối phương cũng sợ hãi và hét lên: "Á!"

 

Chuyện Thẩm Nguyệt đột nhiên hét lên đã khiến cho đối phương giật mình ngửa ra sau rồi ngã phịch xuống đất.

 

Thẩm Nguyệt vuốt lại mái tóc rối bù, nàng khoanh chân ngồi trên giường, lông mày nhíu lại, nàng trừng mắt nhìn kẻ đang ngã trên mặt đất rồi nói: "Ngươi là ai? Đến phòng ta làm gì?"

 

Kẻ đó là một thanh niên trông có vẻ nhỏ tuổi hơn Hạ Du một chút. Cách hắn ta ăn mặc phục trang rất sang trọng, hắn có đôi mắt lanh lợi cùng hai hàng mày kiếm, ngũ quan tinh xảo sáng láng.

 

Chẳng qua chuyện hắn ta đột ngột xuất hiện trong phòng Thẩm Nguyệt đã khiến cho nàng cực kỳ không vui.

 

Do đó giọng nói của nàng nghe vô cùng tức giận.

 

Nhìn thanh niên này da mỏng thịt mềm, nhất định là chưa từng trải qua đau khổ.

 

Hắn ta rất không hài lòng với việc Thẩm Nguyệt đột ngột khiến cho hắn ta sợ hãi ngã xuống đất, hắn ta cảm thấy rằng điều đó đã làm tổn hại khí độ cùng mặt mũi của hắn ta.

 

Thanh niên kia đứng dậy, phủi phủi y phục rồi nói: "Ta là lục hoàng tử của Dạ Lương! Phụ hoàng hạ lệnh bảo ta dẫn cô đi thăm quan hành cung. Sao cô lại hung dữ như vậy chứ!"

 

"Ngươi vào phòng ta không nói lời nào, còn trách ta hung dữ? Chẳng lẽ ta không nên hung dữ với ngươi hay sao?", Thẩm Nguyệt liếc mắt nhìn hắn ta nói: "Cha ngươi bảo ngươi dẫn ta đi tham quan, đầu óc của ông ta hỏng rồi hay sao?"

 

Lục hoàng tử nói: "Phụ hoàng của ta nói về sau tất cả mọi người đều là người một nhà, không được xem nhau như người xa lạ!"

 

"Ta nhổ vào, ai là người một nhà với ngươi chứ?"

 

“Á, một công chúa sao có thể lỗ mãng như vậy!”, lục hoàng tử đỏ mặt giận dữ, trừng đôi mắt lớn vô hại nhìn nàng.

 

Thẩm Nguyệt chống nạnh, nhếch miệng cười nói: "Lỗ mãng? Mới như thế còn chưa đâu vào đâu, nếu như ngươi còn không đi ra ngoài thì có tin là ta sẽ đánh ngươi hay không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK