Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 "Bởi vì lấy lòng được ngươi cho nên việc học ở thái học viện của ta cũng xem như là thuận lợi, và cũng nhờ có ngươi cho nên ta mới có thể thường xuyên gặp tướng quân vào lúc đó".  

 

Khi nhắc đến Tần Như Lương, trên mặt Liễu Mi Vũ nở một nụ cười nhẹ nhàng, lại có chút chua xót và ghen tị: "Lúc đó chàng đối xử với ngươi rất tốt, chàng ngày ngày đưa ngươi đến thái học viện, lạnh nhạt với tất cả mọi người mà chỉ mỉm cười với ngươi, chàng còn trèo lên cây hái cho ngươi ăn những quả hạnh trên đỉnh cao nhất".  

 

"Bởi vì ngươi cho nên ta mới có thể cảm nhận được những điểm tốt của chàng. Chưa từng có người nào đối xử với ta tốt như vậy, chuyện đó khiến ta cảm thấy rất hâm mộ", Liễu Mi Vũ nói: "Vừa hâm mộ lại vừa đố kị".  

 

"Sự đố kị thật sự rất đáng sợ, nó nảy mầm trong lòng ta rồi ngày ngày bành trướng trong lòng ta, khiến cho ta không thể bỏ qua, khiến cho ta phải suy nghĩ rất nhiều. Ta cũng muốn được chàng đối xử tốt giống như ngươi".  

 

Liễu Mi Vũ nhìn Thẩm Nguyệt với vẻ mặt không chút hối hận rồi nói tiếp: "Ngươi là công chúa, ngươi chỉ cần phất tay là có thể có được tất cả. Nhưng ta thì khác, tất cả những gì ta muốn chỉ đơn giản là sự ấm áp và che chở mà thôi".  

 

 

 

"Ta nghĩ ngươi chỉ mất đi một người tốt với ngươi mà thôi, ngươi vẫn còn có rất nhiều người tốt với ngươi, còn ta có được một người tốt với ta thì ta đã cảm thấy thỏa mãn rồi".  

 

Đôi mày kiếm của Tần Như Lương cau lại, hắn ta mím chặt môi, ngay cả hơi thở cũng như đông cứng lại.  

 

Nét mặt hắn ta lộ ra vẻ không thể nào tin được.  

 

Liễu Mi Vũ nói: "Vì vậy ta đã bắt đầu nghĩ cách để tạo thêm hiểu lầm giữa ngươi và tướng quân. Trong một thời gian khi ngươi bị quản thúc nghiêm ngặt trong cung, ta thường dùng tên của ngươi để mời tướng quân đến gặp ở rừng hạnh".  

 

Tướng quân lần đầu tiên thấy ta còn cảm thấy thất vọng, lại càng thất vọng hơn vì ngươi vô cớ lỡ hẹn, mỗi ngày trôi qua, nhiều lần thất vọng tích tụ lại khiến cho tướng quân cũng dần quen".  

 

Liễu Mi Vũ lộ ra vẻ hài lòng nói tiếp: “Tướng quân cuối cùng cũng đã trèo lên cây hái quả hạnh cho ta ăn, chàng rốt cuộc cũng dần dần quên mất ngươi".  

 

"Trong khoảng thời gian đó, khi ta có cơ hội được ở một mình với tướng quân, ta càng cảm thấy chàng và ta mới là người của cùng một thế giới. Đó là những ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời ta".  

 

"Nhưng cho dù tướng quân không tìm ngươi thì ngươi vẫn luôn muốn tìm chàng, cho nên ta hết lần này tới lần khác tìm nhiều cớ để cho ngươi từ bỏ ý định đi tìm chàng. Trong khi ngươi không biết tại sao chàng lại xa lánh mình thì chàng lại thất vọng mỗi ngày vì ngươi chủ động hẹn gặp chàng nhưng lại luôn luôn lỡ hẹn".  

 

Liễu Mi Vũ nói: "Ngươi cũng biết người như tướng quân bề ngoài tuy tỏ ra không sao nhưng thật ra trong lòng luôn cảm thấy tự ti. Khi đó chàng chỉ là con của một quan viên bình thường, không có gì nổi bật và xuất chúng, còn ngươi là công chúa được yêu thương nhất ở trên cao, quan tâm đến ngươi thì chàng luôn phải lo được lo mất".  

 

"Mỗi khi ta dùng danh nghĩa của ngươi hẹn chàng ra ngoài, kết quả mỗi lần chàng đều chỉ gặp ta, tướng quân sẽ nghĩ rằng ngươi không muốn ở cùng chàng cho nên mới đẩy chàng cho ta, tướng quân vì thế cũng thuận theo ý của ngươi, dần dần chấp nhận ta".  

 

"Nhưng ngươi có biết không, ta đã phải mất rất nhiều thời gian và nỗ lực để có thể chậm rãi đi vào trái tim của chàng".  

 

Thẩm Nguyệt cố sắp xếp lại trí nhớ hỗn loạn rồi hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra khiến cho ta và hắn cãi nhau lớn đến như vậy?"  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK