Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Hoa màu xanh mướt ven đường đột nhiên có cơn gió thổi qua giống như từng ngọn sóng đang rì rào khiến cho Thẩm Nguyệt đột nhiên cảm thấy mong đợi điều gì đó.  

 

Thẩm Nguyệt nhắc nhở đội thị vệ: "Hẳn là bọn họ đang rất gấp, chúng ta nên nép vào một chút để nhường đường".  

 

Thẩm Nguyệt đang định thu lại tầm mắt rồi thả rèm xuống thì một thị vệ đột nhiên tỏ ra cảnh giác nói: "Công chúa, hình như họ đến vì chúng ta".  

 

Ngay sau đó, tất cả thị vệ đều tập trung tinh thần, tay lặng lẽ nắm chặt chuôi kiếm bên hông.  

 

Thẩm Nguyệt ngẩn người.  

 

Đối phương chỉ có hai người trong khi bên này nàng có cả một đám người, nếu như đối phương thật sự có ác ý thì cũng sẽ không chọn cách hành động giữa ban ngày ban mặt.  

 

Thẩm Nguyệt cũng không ngăn cản, chỉ đợi ở trong xe ngựa.  

 

Nàng nghĩ thầm, nếu như hai người đó thật sự là cao thủ lợi hại thì cũng sẽ không ngại hành động giữa thanh thiên bạch nhật.  

 

Nàng chợt nghĩ tới Tô Vũ.  

 

Lúc trước chẳng phải hắn cũng một thân một mình lên núi giết hết đám kẻ cướp mà không để lại hậu quả gì hay sao?  

 

Tiếng vó ngựa đã gần đến nỗi Thẩm Nguyệt dường như có thể ngửi thấy mùi bụi đất từ vó ngựa.  

 

Tuy nhiên tình hình vẫn sóng yên biển lặng, không hề có chuyện cướp đường hay bắt cóc mà mọi người đang đề phòng, cũng không có trận đối đầu vũ trang nào.  

 

Vừa nghe thấy những giọng nói ở bên ngoài thì Thẩm Nguyệt liền chấn động.  

 

Lòng bàn tay nàng đổ đầy mồ hôi, trái tim đập loạn xạ trong lồng ngực, cơ thể đang run rẩy gần như không thể kiểm soát được.  

 

Giọng nói đó như cơn gió mát lướt qua tai nàng, đó chính là giọng nói mà nàng luôn nghe thấy khi trằn trọc mơ màng hằng đêm.  

 

Giống nhau như đúc.  

 

Tô Vũ?  

 

Thẩm Nguyệt không dám tin tưởng vào điều đó, nàng rất sợ mình đang bị ảo giác. Tô Vũ đang ở kinh thành, sao hắn có thể xuất hiện ở một nơi cách kinh thành mấy trăm dặm xa xôi được.  

 

Nàng ngồi yên, không hề vén rèm nhìn ra bên ngoài.  

 

Cho đến khi nàng nghe thấy mấy chữ “sứ thần Dạ Lương", "lĩnh chỉ làm việc",… thì nàng mới đột ngột nhảy ra khỏi xe ngựa, khi xuống xe còn vô ý đạp vào chân váy suýt té ngã, lảo đảo vài bước mới có thể ổn định thân mình.  

 

Thẩm Nguyệt ngước nhìn lên thì thấy người thanh niên mặc y phục đen đang ngồi trên lưng ngựa, tóc vấn cao sau đầu, cho dù phong trần mệt mỏi nhưng vẫn vững vàng giữ cương ngựa, thần sắc bình thản.  

 

Thủ lĩnh đội thị vệ xác nhận xong thánh chỉ thì ngay lập tức quỳ xuống bên cạnh vó ngựa của mình, hai tay dâng lên thánh chỉ. Những thị vệ còn lại cùng Thanh Hạnh cũng đều quỳ xuống trên đường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK