Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưu Nhất Quái trầm giọng đầy kiên định: “Hoàng không thua gì phượng, cũng có thể chao liệng trên cửu thiên”.  

 

Thẩm Nguyệt đáp: “Thế ông định đè đầu ta hả?”  

 

Lưu Nhất Quái hỏi: “Ngươi muốn mua gì?”  

 

“Muốn mua mạng người!”, Thẩm Nguyệt vừa nói rất nhẹ nhàng vừa cầm lấy giấy bút trên bàn viết một dòng thời gian và địa điểm.  

 

“Vậy ta giúp ngươi hỏi xem, xem có ai bên bán nào muốn nhận mối làm ăn này”.  

 

“Phải tìm người lợi hại chút mới được, dù sao đối phương cũng không phải người tầm thường, làm cho sạch sẽ. Muộn nhất trước tối nay phải gửi tin tức cho ta”.  

 

Lưu Nhất Quái nói năng tầm phào không biết đang bịa đặt thứ gì, quẻ bói mới tính được một nửa, thời gian hai canh giờ đã qua, Tần Như Lương và Ngọc Nghiên mới vội vàng chạy tới.  

 

Ngọc Nghiên vừa kéo lấy Thẩm Nguyệt đã bắt đầu lau nước mắt: “Phu nhân chạy đi đâu thế, nô tì tưởng là phu nhân lạc mất rồi, làm nô tì sợ chết khiếp! Phu nhân đang làm gì thế?”  

 

Thẩm Nguyệt đáp: “Xem bói”.  

 

Lưu Nhất Quái đáp: “Nhìn tướng diện của phu nhân, thời gian này e là không hợp ra ngoài, sợ sẽ gặp phải họa máu me”.  

 

Ngọc Nghiên trợn mắt lườm ông ta: “Thuật sĩ giang hồ, nói năng linh tinh!”  

 

Sau đó Thẩm Nguyệt rời đi cùng Tần Như Lương và Ngọc Nghiên, trên thuyền chẳng còn gì đáng dạo chơi nữa, họ bèn hồi phủ.  

 

Họ vừa về đến cửa nhà, bên này đã có thám tử đưa tin Thẩm Nguyệt hôm nay ra khỏi phủ tới hoàng cung.  

 

Hoàng đế cười khẩy: “Nàng ta còn đi xem bói? Mệnh do người quyết chứ đâu phải trời định, e là nàng ta cũng chỉ có thể như thế thôi”.  

 

Đến Đại Lý Tự, Hạ Phóng kiểm đếm từng món đồ tịch thu được từ nhà Tô Vũ. Tuy đã chuẩn bị sẵn từ trước, nhưng kết quả vẫn khiến hắn ta cảm thấy thất vọng.  

 

Quản gia và một vài gia nô vừa tiến vào Đại Lý Tự đã bị hắn ta lôi vào phòng thẩm vấn dùng hình.  

 

Lúc này đây trong phòng thẩm vấn vọng ra từng tiếng kêu la thảm thiết.  

 

Quản gia lớn tuổi rồi, khó lòng chịu nổi hành hình tàn khốc nên ngất đi mấy lần, nhưng đối với những chuyện mà Hạ Phóng hỏi, gia nô không ai biết gì, cũng không ai chịu nhận.  

 

Nhất thời, mùi máu tanh nồng nặc bay ra từ phòng thẩm vấn.  

 

Hạ Phóng bình tĩnh bước ra khỏi phòng thẩm vấn, tới trước cửa nhà lao nhốt Tô Vũ.  

 

Nơi nhốt Tô Vũ là một gian phòng riêng biệt, bên ngoài phòng giam còn có không gian trống đặt một chiếc bàn để tiện cho quan thẩm vấn tới đây thẩm vấn vụ án.  

 

Hạ Phóng vén quan bào, ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn này.  

 

Lúc này Tô Vũ đang ngồi trên nền đất của phòng giam, sắc mặt rất điềm tĩnh. Dung mạo gọn gàng sạch sẽ của hắn hoàn toàn không ăn nhập gì với phòng giam tối tăm này, khiến Hạ Phóng trông thấy mà chỉ muốn xé nát vẻ điềm nhiên và bình lặng trên mặt hắn.  

 

 

 

Một số được đặt trên bàn, khỏi cần hỏi cũng biết, toàn là đồ dùng trong nhà Tô Vũ, mấy bức tranh chữ rơi trên nền đất, vài món đồ trang trí trong thư phòng của hắn cùng hai con rối gỗ với đường nét mơ hồ.  

 

Những thứ đáng giá nhất trong nhà hắn cũng chỉ có vài thứ trong thư phòng này thôi, ngoài ra không lục soát ra bất kỳ món vàng bạc châu báu nào dư thừa.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK