Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Vào ngày thứ hai, Thẩm Nguyệt tỉnh dậy trong tiếng gà gáy chó sủa.   

 

Tô Vũ đêm qua đã giúp nàng hạ sốt, nhưng vì uống quá nhiều nên nàng còn chút choáng váng.  

 

Thẩm Nguyệt ngồi trên giường day day thái dương, cảm thấy trong đầu giống như có hồ dán, cổ họng thì khô khốc.  

 

Cạnh giường đặt một bát canh giã rượu.  

 

Thẩm Nguyệt ngơ ngác nhìn, nàng cau mày cố nhớ lại điều gì đó, cuối cùng vẫn bưng bát canh lên một hơi uống cạn.  

 

Nàng rửa mặt bằng nước ruộng kết tủa rồi đến nơi sắc thuốc trong thôn.  

 

Vốn tưởng mọi người trong thôn đều đang đợi nàng tới nấu thuốc.  

 

Kết quả đến nơi mới phát hiện ra dân làng đã tự mình phân công nhiệm vụ ngay ngắn rõ ràng.  

 

Phía trước nồi sắt có người đang xử lý dược liệu, đun sôi canh thuốc.  

 

Khi Thẩm Nguyệt nhìn thấy bóng lưng của Tô Vũ trong lòng còn có chút hốt hoảng, bước chân cũng dừng lại tại chỗ một lúc.  

 

Nếu không phải hiện tại tận mắt nhìn thấy hắn thì nàng còn tưởng rằng sự xuất hiện vào chạng vạng tối qua của hắn chỉ là ảo giác.  

 

Hắn rất bình dị dễ gần, dân làng có chỗ nào không thoải mái liền tới tìm hắn, hắn cũng sẽ kiên nhẫn chẩn đoán điều trị cẩn thận cho họ.  

 

Thẩm Nguyệt nhớ láng máng chập tối qua khi hắn vào làng, dáng vẻ lúc đó còn viết rõ bốn chữ ‘người lạ chớ gần’, một câu dư thừa cũng không có nhưng hiện tại lại có thể chung sống hòa thuận với dân làng đến vậy.  

 

Miệng từng người đều hô ‘Tô đại phu’ một cách nhiệt tình và thân thiết.  

 

Một người như vậy có thể là ma quỷ nhưng trong chốc lát cũng có thể hóa thân thành Phật Thích Ca.  

 

Bên cạnh Tô Vũ còn có ba người phụ nữ trong thôn (thôn phụ) đang giúp đỡ sắc thuốc, nếu không một mình hắn thực sự bận rộn tới mức không phân thân nổi.  

 

Thôn phụ ắt hẳn cảm thấy tướng mạo hắn cực kỳ đẹp mắt, lại không kiêu ngạo nên rất nhanh đã trở nên thân thuộc.  

 

Có thôn phụ còn hỏi hắn: “Tô đại phu, sao lại không thấy công chúa Tĩnh Nguyệt đâu?”  

 

Tô Vũ đáp: “Hôm qua quá mệt nên nàng ấy vẫn đang nghỉ ngơi”.  

 

“À, bây giờ có Tô đại phu ở đây, công chúa Tĩnh Nguyệt cũng nên nghỉ ngơi thật tốt”.  

 

Một thôn phụ khác lại hỏi chuyện phiếm: "Tô đại phu, mối quan hệ giữa ngài và công chúa Tĩnh Nguyệt là gì vậy?”  

 

Kỳ thực hai thôn phụ còn lại cũng rất tò mò nhưng ngoài mặt họ vẫn cười mắng người thôn phụ kia một câu: “Sao ngươi lại nhiều chuyện như vậy!”  

 

Tô Vũ suy nghĩ rồi đáp: “Chắc là nhớ nhung nàng ấy”.  

 

Câu trả lời này của Tô Vũ đã đủ thỏa mãn sự hiếu kỳ cùng tính thích buôn chuyện của các thôn phụ.  

 

Lại có thôn phụ hỏi: “Sao hôm qua ta thấy Tô đại phu và công chúa không trò chuyện quá nhiều, hai người đang xảy ra mâu thuẫn gì sao?”  



“Ừm, gần đây nàng ấy đang giận dỗi ta”, Tô Vũ ấm áp như gió xuân đáp. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK