Hạ Du cô đơn nói: “Đương nhiên, nếu như lần này cô còn có thể sống sót, chắc sau này cũng sẽ không coi ta là bạn bè nữa. Mà lỡ đâu cô chết rồi, vậy thì càng không thể nói đến chuyện từ nay về sau”.
Hắn ta thoải mái nói: “Xin lỗi vì câu nói thứ hai, cũng vì ly rượu thứ nhất cô đã uống kia”.
Thẩm Nguyệt cảm thấy trái tim nóng lên, cổ họng bắt đầu ngứa, hỏi một câu vô nghĩa: “Ly rượu thứ nhất kia làm sao?”
“Hoàng thượng muốn ta hạ độc giết cô”.
“Ừm, sau đó thì sao?”
“Sau đó…”. Hạ Du nghiến răng, vành mắt đỏ ửng: “Ta bỏ thuốc vào rượu”.
Lời vừa nói ra, toàn bộ lồng ngực Thẩm Nguyệt như có lửa đốt, nơi cổ họng bất giác tràn ra máu tươi.
Nàng chống hai tay lên bàn, máu tươi nhuộm đỏ khăn trải bàn giống như những nụ hồng mai chờ nở đang rụng xuống.
Thẩm Nguyệt nghiêng người, khẽ nâng tầm mắt, đôi mắt sáng quắc nhìn Hạ Du. Nàng giơ tay chậm rãi lau vệt máu nơi khóe miệng, ánh mắt lạnh lẽo không chút độ ấm, hiện tại, nàng đã nhìn Hạ Du giống như nhìn một người xa lạ vốn không hề quen biết.
“Thì ra muốn tạm biệt ta cũng chỉ là lời dễ nghe, nói trắng ra thì bữa ăn này là để hạ độc chết ta. Đến giờ phút này, cuối cùng ta cũng tin tưởng ngươi không hề ngụy trang, ngươi thật sự muốn giẫm lên ta để tiến thêm một bước”.
Hạ Du nhún vai, ép nước mắt trở về, nói: “Ta đã nói với cô rồi, ai bảo trong lòng cô còn ôm hi vọng, không hề đề phòng ta chứ. Điều này có thể trách ai, muốn trách chỉ có thể trách bản thân cô”.
Thẩm Nguyệt cười hai tiếng, khàn giọng nói: “Hạ Du, Thẩm Nguyệt ta tự thấy chưa bao giờ có lỗi với ngươi”.
Hạ Du nhấp môi, gắng gượng nói ra: “Nhưng, cô không hại người khác cũng không có nghĩa người khác sẽ không hại cô? Ta được lựa chọn sao?”
Hắn ta lẳng lặng nhìn Thẩm Nguyệt, lại cắn răng nói: “Lần này ta trở về, tuyệt đối sẽ không để Hạ Phóng trèo lên đầu mình nữa! Ta muốn báo thù, ta muốn hạ bệ hắn ta, ta muốn cố gắng hơn hắn ta! Hắn ta không phải là sủng thần của hoàng thượng sao, hừ, rất nhanh thôi, ta cũng sẽ là sủng thần của hoàng thượng”.
“Hạ Du…”, Thẩm Nguyệt cảm thấy bi thương và bất lực: “Từ bao giờ mà ngươi lại biến thành thế này rồi?”
“Ta vẫn luôn như vậy, chỉ là cô không thấy rõ mà thôi”. Hạ Du nắm lấy bờ vai Thẩm Nguyệt: “Ta không lương thiện vô tư như cô nghĩ, ta không chỉ vì báo thù, ta còn vì chính mình! Ta muốn tất cả những kẻ từng coi thường mình thấy rốt cuộc ai mới có thể cười đến cùng! Thẩm Nguyệt, ta muốn vinh hoa phú quý, ta muốn thăng quan tiến chức!”
Khuôn mặt vặn vẹo vì kích động của hắn ta khiến Thẩm Nguyệt cảm thấy xa lạ vô cùng.
Nàng cho rằng mình đã đủ hiểu Hạ Du, đến lúc này mới phát hiện, dường như nàng chưa bao giờ đi vào đáy lòng đối phương, chưa bao giờ thấy rõ rốt cuộc hắn ta muốn cái gì.
Hạ Du trước mặt này đã không còn là Hạ Du viết hết tất cả suy nghĩ lên mặt trước kia nữa.
Hạ Du buông bờ vai nàng ra, nàng lảo đảo về phía sau mấy bước, toàn bộ thân thể khó chịu như sắp bốc cháy, trong tai ù ù khiến màng nhĩ nàng nhói đau.
Tiếng nói phập phù của Hạ Du giống như dùi khoan chui vào trong tai nàng: “Thuốc này phát tác rất chậm, phải một hai canh giờ mới từ từ lên men. Nếu bây giờ cô trở về, nói không chừng có thể gắng gượng về đến phủ tướng quân, bằng không chết trong tửu lâu này, sẽ phá hư chuyện làm buôn bán của người ta”.
Thẩm Nguyệt lùi ra cửa, ánh mắt đục ngầu nhìn Hạ Du, quay đầu buồn bã nói: “Thôi được, sống là may mắn của ta, chết là số mạng của ta. Hạ Du, là ta tin nhầm ngươi”.
Nàng đi xuống lầu, rời khỏi tửu lâu, cảm thấy ánh sáng bên ngoài vô cùng chói mắt. Nàng giống như một người không thể ra ngoài ánh sáng, lảo đảo đi về phía trước.
Hạ Du đứng trước cửa sổ lầu hai, nhìn bóng dáng loạng chà loạng choạng đi trên đường cái của nàng.