Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người người hô lên đòi giết nàng để diệt trừ hậu họa, nhưng hắn ta khi ấy nhìn vẻ mặt chật vật của nàng, kiếm trong tay vẫn không hề hạ xuống.

 

Hắn ta nói: “Chỉ là một công chúa, giữ mạng nàng ta lại sẽ thể hiện sự nhân từ của hoàng thượng, khiến người dân tâm phục khẩu phục”.

 

Thẩm Nguyệt bỗng nhiên mở mắt ra.

 

Trong mắt giống như còn dính ánh máu bên trong buổi chiều tối hôm ấy, vĩnh viễn không tan.

 

Trái tim đập thình thịch.

 

Ý thức của nàng hơi hỗn loạn, đã quên mất bản thân đang ở đâu, cũng quên bên cạnh mình là ai.

 

Nàng chỉ dùng sức ôm chặt hông của Tô Vũ, giống như nắm được phao cứu mạng.

 

Nàng đúng là gặp ác mộng.

 

Trước kia chỉ mơ thấy mùi máu tanh mơ hồ, nhưng lần này là thấy rõ ràng.

 

Nàng biết đây đều là những gì đã xảy ra trên người Thẩm Nguyệt.

 

Khi ấy nàng còn nhỏ, không thể chịu đựng nổi, cho nên sau đó mới trở nên ngu dại.

 

Trong mộng, người đứng sau nàng có giọng nói dễ nghe lại yên ổn như Tô Vũ.

 

“Là chàng sao?”, Thẩm Nguyệt mất hồn mất vía hỏi.

 

“Gì cơ?”

 

“Người luôn đứng sau lưng ta là chàng sao?”, nàng ngẩng đầu lên, mê man nhìn Tô Vũ: “Có phải khi đó cũng giống bây giờ, chỉ cần ta ngẩng đầu hoặc quay đầu thì đều có thể nhìn thấy chàng một cách rõ nét đúng không?”

 

Hốc mắt nàng đỏ lên.

 

Tô Vũ hít sâu một hơi, ngón tay khẽ lau mồ hôi trên trán nàng, nói: “Đúng là mơ thấy ác mộng rồi”.

 

Thẩm Nguyệt hít sâu một hơi, định thần lại, gật đầu: “Ừ, mơ thấy ác mộng”.

 

Thẩm Nguyệt mơ thấy Tần Như Lương, mơ thấy Liễu Thiên Tuyết, nhưng lại chẳng mơ thấy Tô Vũ.

 

Nàng chỉ nghe thấy một thanh âm giống hệt hắn, luôn luôn trấn định như vậy, không có chút hoảng loạn.

 

Thẩm Nguyệt cũng quên đi việc Tần Như Lương đang ở cách vách, nàng chỉ muốn dùng sức ôm chặt Tô Vũ.

 

Một lúc lâu sau, nàng mới bình tĩnh lại, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tô Vũ, đói quá”.

 

Đôi mắt dưới làn tóc của Tần Như Lương bỗng sửng sốt.

 

Đây là lần đầu tiên hắn ta thấy Thẩm Nguyệt ôm chặt một người như thế.

 

Tiếng nói chuyện của nàng mang theo sự dịu dàng và nũng nịu, là điều Tần Như Lương chưa từng thấy ở nàng.

 

Trước đó, hắn ta gần như không thể tưởng tượng rằng Thẩm Nguyệt cũng sẽ dựa vào lòng một người đàn ông, dịu dàng nói chuyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK