Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Tối cùng ngày, thủ thành tạm thời sắp xếp chỗ ở cho đoàn người, vốn là để đám người Thẩm Nguyệt tạm ở một đêm, chờ ngày mai rồi rời đi.  

 

Nào ngờ đến ngày hôm sau, Thẩm Nguyệt thức dậy nhưng không hề có ý muốn rời đi, trái lại buộc gọn tay áo rộng thùng thình, chuẩn bị làm một trận lớn.  

 

Thủ thành nơm nớp lo sợ hỏi: “Công chúa có ý gì vậy?”  

 

Thẩm Nguyệt nhướn mày nói: “Biết trong thành Kinh có ôn dịch hoành hành mà ta còn tới, ngươi cho rằng ta chỉ tới để ngủ qua đêm thôi sao? Một ngày ôn dịch trong thành còn chưa được dập tắt, bách tính sẽ phải chịu khổ thêm một ngày, rời đi lúc này há chẳng phải quá vô trách nhiệm”.  

 

“Không thể được công chúa, ôn dịch này rất dữ dội, nếu bị lây nhiễm… không dễ chữa trị!”  

 

“Vậy thì càng không thể đi”.  

 

Thủ thành vô cùng sốt ruột, lại đi tìm Tô Vũ, nói: “Hay là Tô đại nhân khuyên nhủ công chúa đi, lỡ như xảy ra sai sót gì…”  

 

Tô Vũ nói: “Đây là ý của công chúa, Tô mỗ cũng không thể làm gì”.  

 

Vẻ mặt hắn không thay đổi, lại nói: “Đại nhân cứ yên tâm, chắc chắn Tĩnh Nguyệt công chúa sẽ giúp bách tính thành Kinh vượt qua nguy cơ lần này”.  

 

Sau đó đến giữa trưa, trước cửa nha môn đặt mấy cái nồi lớn, thủ thành đành phải đứng cạnh giúp đỡ, tập hợp tất cả thảo dược còn sót lại trong thành, Thẩm Nguyệt bận rộn điều chế rồi sắc thuốc, không lúc nào nghỉ tay.  

 

Sau khi sắc thuốc xong, Tần Như Lương và Hạ Du phụ trách phân chia thuốc cho từng bách tính.  

 

Thẩm Nguyệt lại để cho bách tính mắc ôn dịch lúc đầu đi đến, để nàng tỉ mỉ khám bệnh, sau đó đưa ra cách chữa trị đặc thù.  

 

Hoắc tướng quân không thể lại nơi này quá lâu, thành Vân còn có quân đội đang chờ ông ta trở về bố trí chỉ huy.  

 

Tô Vũ đưa tiễn ông ta đến cửa thành.  

 

Hoắc tướng quân không nhịn được lo lắng nói: “Công chúa có lòng thương con dân tất nhiên là tốt, nhưng vẫn phải chú ý giữ gìn sức khỏe bản thân. Tô đại nhân cũng nên cố gắng khuyên nàng sớm ngày rời đi, không cần thiết phải vì nhỏ mất lớn”.  

 

Tô Vũ gật đầu nói: “Bên phía Nam Cảnh làm phiền tướng quân rồi”.  

 

“Yên tâm đi, ta nhất định sẽ không làm nhục sứ mệnh”. Hoắc tướng quân vô cùng nghiêm túc nói ra.  

 

Tô Vũ dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Triệu Thiên Khải vừa chết, sớm muộn gì triều đình cũng nhận được tin tức, có lẽ rất nhanh sẽ có Trấn Nam đại tướng quân mới đến nhậm chức. Binh quyền của đại quân này…”  

 

Hắn cũng không nói hết lời.  

 

Đương nhiên Hoắc tướng quân hiểu rõ, nói: “Ta biết nên làm như thế nào”. Sau đó ông ta để lại một nửa thân binh của mình, dùng để bảo vệ Thẩm Nguyệt và Tô Vũ.  

 

Tô Vũ không từ chối, Hoắc tướng quân lại thấp giọng nói: “Có gì cần sai khiến, tướng quân cứ để bọn họ đi làm là được, bọn họ đều là binh sĩ đáng tin đã đi theo ta nhiều năm. Còn những người của đội nghi trượng kia, có thể xử lý thì mau chóng xử lý”.  

 

Tô Vũ bình tĩnh nói: “Dù sao cũng không sống được bao lâu”.  

 

Đội nghi trượng này không giống với đội ngũ của Thẩm Nguyệt lúc trước.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK