Tô Vũ cũng nhìn nàng, con mắt như đêm tối, chỉ muốn cuốn nàng vào trong.
Thẩm Nguyệt thu mắt lại, chìa tay ra, thanh tịch nói: “Tô Vũ, trả lại cho ngươi”.
Tô Vũ khép mắt nhìn sáo trúc trong tay nàng: “Không thích nữa?”
“Ừ, không thích nữa rồi”, Thẩm Nguyệt thản nhiên nói: “Ta nhớ chỗ ngươi có một tượng gỗ của ta nữa, ngươi cũng trả lại cho ta đi”.
“Nhưng ta vẫn thích cái đó, e là không trả cho nàng được rồi”.
“Đồ xấu như thế có gì mà thích?”
Tô Vũ nhẹ nói: “Bởi vì ngoài nàng ra thì ta chưa nhận đồ của ai cả”.
Thẩm Nguyệt giật khóe môi, muốn cười, nhưng lúc ấy nàng cố gắng thế nào cũng không cười nổi.
Nàng cố gắng thả lòng: “Người khác sẽ không tặng những vật này cho ngươi, mà đồ vật ngươi tặng đi cuối cùng cũng sẽ bị trả lại, sau này tặng quà cho ai thì nên cẩn thận chút”.
Nàng đưa sáo trúc ra trước mặt hắn: “Ngươi có lấy hay không? Không muốn thì để ta ném đi”.
Tô Vũ nói: “Được thôi, dù gì cũng không phải lần đầu”.
Hắn lấy lại sáo trúc trong tay Thẩm Nguyệt, trong sáo trúc nho nhỏ ẩn chứa vô số hồi ức của bọn họ.
Ai lại nỡ ném đi chứ.
Thẩm Nguyệt buông thõng tay, im lặng một chút rồi nói: “Sau này không cần làm gì cho ta nữa đâu”.
“A Nguyệt”, hắn gọi nàng.
Thẩm Nguyệt cười, bình tĩnh nói: “Ta cũng không vội, nếu ngươi muốn nói cái gì thì nói đi, dù sao sau này có thể sẽ không gặp lại hay có liên quan gì với nhau nữa đâu”.
Tô Vũ im lặng một hồi, nói: “Mai nàng phải đi à?”
“Ừ, thánh chỉ đã ra rồi, mai bắt đầu đi”.
“Sao nàng không từ chối?”
“Hoàng thượng đích thân yêu cầu ta đến phương nam xác nhận Tần Như Lương đã qua đời, ta được phép từ chối sao?”
“Coi như không từ chối thì cũng có rất nhiều cách để nàng không phải đi mà”, Tô Vũ nhìn nàng: “Nàng có thể giả bệnh, đêm nay ta sẽ cho nàng ốm một trận, nàng không đi được, ông ta sẽ không bắt nàng đi nữa”.
Ánh mắt hắn sâu thẳm, khiến Thẩm Nguyệt hít thở không thông.
Tô Vũ nói: “Trên đời này có người hiểu rõ Tần Như Lương hơn cả nàng, nàng không cần phải đi xác nhận xem hắn có chết hay không. Ta sẽ để Liễu Thiên Tuyết đi thay nàng”.
Thẩm Nguyệt thấp giọng nói: “Cho dù ta có đổ bệnh thì hoàng đế cũng biết là ta giở trò. Lần này ông ta không làm gì được ta, nhưng lần sau có thể sẽ nghĩ cách khác đối phó ta, ta càng thêm khó lòng phòng bị. Chỉ cần ta đi, ông ta sẽ tạm thời không có ý đồ gì với Bắp Chân, cho nên ta không thể không đi”.
Thẩm Nguyệt lui về sau, lạnh nhạt nhìn Tô Vũ, lại nói: “Tô Vũ, ngươi chớ xen vào những chuyện này, sau này ngươi cũng không cần lo cho ta, được không? Ngươi cứ yên chí làm Đại học sĩ, ta bôn ba cho cuộc sống của mình, chúng ta không liên quan gì đến nhau nữa, được không?”
Nhưng nàng lui về sau không nhanh, Tô Vũ đã bất ngờ nắm được cánh tay của nàng, kéo nàng tới trước mặt.
Thẩm Nguyệt hít sâu một hơi, đối diện với hắn.
Hắn nói: “Sao ta lại mặc kệ cho được, nàng muốn ta nhìn nàng đi vào chỗ chết ư?”
“Cho dù Tần Như Lương thật sự đã chết đi nữa, nàng đi nhặt xác cho hắn cũng tuyệt đối không phải lúc an toàn. Chiến sự giữa Đại Sở với Dạ Lương vẫn chưa lắng lại hoàn toàn, chiến trường rất nguy hiểm”.
Hắn bất cẩn để lộ ra toàn bộ áp lực.
Tô Vũ cơ hồ chưa từng thể hiện ra vẻ mặt gấp gáp như thế này trước mặt Thẩm Nguyệt.