Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Nhưng chính vào lúc này, Liễu Mi Vũ ở bên cạnh này đột nhiên hoảng sợ nói: “Đại nhân, hình như, hình như thiếp thân thấy phi tiêu này ở đâu rồi”.  

 

Nàng ta vừa lên tiếng đã lôi kéo được toàn bộ sự chú ý của tất cả mọi người.  

 

Đến cả Thẩm Nguyệt cũng ghé mắt nhìn sang.  

 

Nàng ta sợ hãi nói, dáng vẻ như nai con bị hoảng sợ, trông rất dịu ngoan vô hại.  

 

Chỉ chốc lát sau, khi hoàng đế sắp xếp cho thái hậu xong xuôi thì mới hạ lệnh cho toàn bộ mọi người, bao gồm cả nữ quyến của quan lại lên đại điện.  

 

Hoàng đế ngồi đầu, triệu kiến Liễu Mi Vũ. Liễu Mi Vũ đi vào, cong chân quỳ xuống.  

 

“Ngươi là gia quyến của ai?”  

 

Liễu Mi Vũ quỳ xuống dập đầu nói: “Thần thiếp là gia quyến trong phủ tướng quân ạ”.  

 

“Phủ tướng quân nào?”  

 

Liễu Mi Vũ nghe vậy, nhất thời có chút khó chịu: “Phủ đại tướng quân ạ”.  

 

Nói như vậy chẳng phải để lộ ra vị trí thiếp thất của nàng ta hay sao, bởi vì chính thất phu nhân của đại tướng quân chính là Thẩm Nguyệt đang đứng xem trò vui ở kia.  

 

Hoàng đế nhìn Thẩm Nguyệt, Thẩm Nguyệt thi lễ nói: “Bẩm hoàng thượng, Mi Vũ đúng là người của phủ tướng quân ạ”.  

 

Hoàng đế cũng không có tâm tư truy cứu mấy chuyện này, chỉ nghiêm nghị hỏi: “Ngươi nói ngươi từng thấy phi tiêu mà thích khách để lại à?”  

 

Liễu Mi Vũ yếu ớt gật đầu.  

 

Hoàng đế nói: “Đem phi tiêu lên cho nàng ta xác nhận lại”.  

 

Thị vệ bèn đưa khay đựng phi tiêu đến trước mặt Liễu Mi Vũ, bên trên có hai chiếc phi tiêu nồng nặc mùi máu.  

 

Liễu Mi Vũ chỉ khẽ nhìn một cái rồi run rẩy không dám nhìn tiếp.  

 

Hoàng đế nói: “Giờ ngươi nói đi, ngươi thấy cái phi tiêu này ở đâu?”  

 

“Thần, thần thiếp…”, Liễu Mi Vũ tỏ vẻ hoảng sợ cực độ, muốn nói nhưng không dám nói.  

 

Thẩm Nguyệt híp mắt nói: “Mi Vũ đừng sợ, ngươi biết điều gì thì cứ nói ra đi, biết đâu lại giúp tướng quân bắt được thích khách thì sao”.  

 

Hoàng đế cũng mất kiên nhẫn nói: “Còn không mau nói đi!”  

 

Liễu Mi Vũ cắn môi, âm thanh lí nhí: “Thần thiếp… từng thấy nó ở chỗ Tĩnh Nguyệt công chúa”.  

 

Lời này vừa ra, cả điện tràn ngập tiếng hít sâu, ai cũng kinh ngạc nhìn Thẩm Nguyệt đang đứng yên.  



Hoàng đế hỏi Liễu Mi Vũ với vẻ áp bức: “Ngươi chắc chắn không?” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK