Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Nàng nói: "Miễn? Có phải sau khi nàng gả vào, hết thảy quy củ cũng miễn không? Đây là cưới thiếp, không phải cưới một lão phật gia".  

             Liên Thanh Châu vẫn khoanh tay, đứng trong đám người, nhẹ nhàng lên tiếng: "Dù tướng quân phu nhân có bất tài hơn nữa, thì ba tháng trước cũng được hoàng thượng ban hôn, phong cho tước vị công chúa. Vị thứ phu nhân này quỳ xuống dâng trà cũng không quá đáng".

  •     Lời này vừa nói ra thì tất cả mọi người đều cảm nhận được tình lý bên trong. Nếu như ngay cả chuyện này mà Liễu Mi Vũ còn không thể làm được thì chẳng khác nào cô ta ỷ vào sự sủng ái của tướng quân mà làm bộ làm tịch.  

                 Liễu Mi Vũ liếc nhìn Tần Như Lương bằng ánh mắt dịu dàng, nhẹ giọng nói: "Tướng quân, không sao, đây là chuyện Mi Vũ nên làm".  

                 Trước đó nàng ta không do dự thì tốt rồi, có khi sẽ không bị bắt phải quỳ xuống.  

                 Bây giờ đã có lời nói của Liên Thanh Châu, cô ta không muốn quỳ cũng không được.  

                 Nhưng Liễu Mi Vũ còn chưa kịp dâng trà thì Thẩm Nguyệt đã đi trước nàng ta một bước.  

                 Liễu Mi Vũ sững sờ, ngay sau đó Thẩm Nguyệt đã ném một tách trà đến trước mặt nàng ta khiến cho tách trà vỡ ra, mảnh sứ và nước trà văng tung tóe khắp sàn nhà, âm thanh tách trà vỡ nghe vô cùng chói tai.  

                 Thẩm Nguyệt thản nhiên chỉ vào tách trà vỡ trên sàn nói: "Bây giờ ngươi quỳ xuống đó. Mang một tách trà khác đến để nàng ta dâng lên cho ta".  

                 Tất cả khách mời đều không ngờ được biến cố bất ngờ xảy ra này cho nên đều trợn tròn mắt.  

                 Công chúa ngốc từ khi nào lại trở nên mạnh mẽ đến như vậy, hơn nữa còn tìm được một lý do hết sức hợp tình hợp lý, quang minh chính đại.  

                 Tần Như Lương vô cùng tức giận nói: "Thẩm Nguyệt, cô đừng quá đáng!"  

                 Thẩm Nguyệt liếc nhìn hắn ta bằng ánh mắt kiên định trầm tĩnh, nàng nói: "Tần tướng quân, xin hãy gọi ta là Tĩnh Nguyệt công chúa".  

                 Sắc mặt Liễu Mi Vũ tái nhợt, hai mắt đẫm lệ, tỏ ra đáng thương nói: "Công chúa tại sao phải làm nhục ta tới mức này?"  

                 Thẩm Nguyệt lãnh đạm nói: "Ta chính là muốn làm nhục ngươi đó, ngươi không chịu nổi sao? Không chịu nổi thì đi chết đi!  

                 Chẳng phải ở phố Tây có một dòng sông đó sao? Ngươi nhảy xuống đó chết cũng được.  

                 Hoặc là ở cổng chợ còn có một cây cổ thụ, ngươi ra đó thắt cổ chết đi. Đây đều là những lời mà ngươi đã từng nói với ta, hôm nay ta trả lại hết cho ngươi!"  

                 Liễu Mi Vũ trừng to mắt kinh hãi nhìn Thẩm Nguyệt.  

                 Những vị khách bên dưới nhỏ giọng nói: "Công chúa làm như vậy có phải hơi quá đáng hay không? Tiểu thiếp kia trông cũng thật đáng thương".  

                 Liên Thanh Châu sợ thiên hạ còn chưa đủ loạn, ngay lập tức nhếch môi nói: "Thật sự là không ngờ đó lại là những lời mà tiểu thiếp kia dám nói với công chúa, đúng là đại nghịch bất đạo! Công chúa thật sự đã bị ả ta đuổi ra khỏi nhà sau đó biến thành bộ dạng này mới có thể về nhà. Bây giờ công chúa chỉ muốn ả ta quỳ xuống dâng trà cho mình, ta thấy điều đó chẳng quá đáng một chút nào".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK