Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng sức lực của hắn ta không đủ, hắn ta bị nam nhân áo gấm vật ngã xuống đất mấy lần, sau đó lại bị hai tên tuỳ tùng phía sau xông lên đấm đá.

 

Trên đất đã có máu tạt ra.

 

Hai người ăn xin bên cạnh sợ hãi đến mức nhanh chóng bưng bát vỡ bỏ chạy.

 

Người nọ bị đánh tới tấp không thể chống trả, chỉ có thể ôm đầu chịu trận.

 

Nam nhân áo gấm nhìn thấy người nọ đã bị đánh tơi tả thì liền ngồi xổm xuống tỏ ra thân thiết vỗ vai hắn ta, cười nói vài câu rồi nghênh ngang mang tùy tùng rời đi.

 

Một lúc lâu sau người nọ mới chật vật đứng dậy khỏi mặt đất, cúi đầu lau vết máu trên khóe miệng sau đó trở lại chỗ ngồi xổm, vùi đầu vào giữa hai đầu gối.

 

Cho dù có nghèo túng thì hắn ta cũng không buồn bận tâm đến mấy đồng bạc nằm vương vãi dưới đất.

 

Thẩm Nguyệt cau mày đi xuyên qua đám đông, đi về phía hắn ta rồi nói: "Ta hy vọng là ta đã nhận nhầm người. Sao người như hắn có thể lưu lạc đầu đường xó chợ thế này?"

 

Ngọc Nghiên khó hiểu hỏi: "Phu nhân đang nói về ai vậy?"

 

Trong nháy mắt Thẩm Nguyệt đã đứng trước mặt hắn ta.

 

Lúc này nàng đã có thể thấy rõ bên dưới bộ y phục bẩn thỉu xộc xệch của hắn vẫn còn phảng phất lộ ra vẻ sang trọng quý giá.

 

Thẩm Nguyệt đoán không sai, hắn ta hoàn toàn không phải là một kẻ ăn xin.

 

Nàng cố kìm chế sự tò mò trong lòng, khẽ gọi: "Hạ Du?"

 

Thân thể của hắn ta run lên bần bật nhưng vẫn không ngẩng đầu hay trả lời.

 

Ngọc Nghiên đứng bên cạnh mở to mắt nhìn hắn ta.

 

Đây là Hạ Du sao?

 

Sao có thể như thế được?

 

Hạ Du là con trai của Hạ tướng, xuất thân cao quý, sao có thể lưu lạc đến bước đường này?

 

Thẩm Nguyệt cũng không thể tin được, nàng đã lâu không gặp Hạ Du, không ngờ bây giờ lại gặp trong tình huống như thế này.

 

Lúc nãy Thẩm Nguyệt đã cảm thấy bộ dáng của hắn ta rất quen thuộc, lại thấy y phục của hắn ta khác với những người ăn mày bên cạnh cho nên mới xuống xe xem thử.

 

Thẩm Nguyệt chậm rãi ngồi xổm xuống, giọng nói có chút nặng nề: "Hạ Du".

 

Hắn ta quay sang một bên, khàn khàn nói: "Cô đã nhận nhầm người rồi".

 

Hắn ta cố gắng né tránh Thẩm Nguyệt, chỉ muốn đứng dậy rời đi. Nhưng vì hắn ta vừa bị đánh rất nặng cho nên bây giờ muốn đứng lên cũng khó.

 

Thẩm Nguyệt vẫn bước tới cho dù hắn ta có trốn tránh thế nào, nàng vươn tay ra vén mái tóc rối bù đang che khuất gương mặt của hắn ta.

 

Hắn ta có chút khó chịu, bất lực nói: "Ta nói cô đã nhận nhầm người rồi!"

 

Thẩm Nguyệt đã vén tóc của hắn ta ra, hai tay giữ lấy khuôn mặt bầm dập của hắn ta, ánh mắt run rẩy, nàng nói: "Hạ Du".

 

Ngọc Nghiên lúc này cũng nhận ra, kinh ngạc che miệng.

 

Hắn ta cố gắng né tránh ánh mắt của Thẩm Nguyệt, hết sức vùng vẫy nói: "Cô thật sự đã nhận sai người rồi... Hạ Du là công tử quần là áo lụa, sao có thể có bộ dạng của một con chó lang thang giống như ta được chứ?"

 

Thẩm Nguyệt bất ngờ ôm hắn ta vào lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK