Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Lời nói còn chưa kịp ra khỏi miệng, Thẩm Nguyệt vội vàng chỉ vào phía sau hắn ta nói: “Mau xem, Tần Như Lương đến rồi”.  

 

Hạ Du quay đầu nhìn, quả thật Tần Như Lương đang đi đến bên này.  

 

Thế là Hạ Du trợn mắt lườm Thẩm Nguyệt một cái, sau đó sắc mặt lập tức thay đổi, đoan trang bình tĩnh ngồi xuống, thưởng thức cách ăn ớt chấm tương cùng Thẩm Nguyệt.  

 

Đợi sau khi Tần Như Lương đến gần, Hạ Du mặt không đổi sắc vẫy tay với hắn ta: “Ồ, Tần tướng quân, mau qua đây ngồi. Mấy ngày nay mưa dầm kéo dài, vừa nhìn đã thấy khí lạnh trên người ngươi rất nặng”.  

 

Tần Như Lương vốn không muốn đáp lời Hạ Du, nhưng thấy Thẩm Nguyệt cũng ở đó nên đi tới.  

 

Tần Như Lương nhìn ớt và tương trên bàn, cau mày: “Các ngươi đang làm gì vậy?”  

 

Hạ Du nói: “Ăn ớt đó, đây là cách Thẩm Nguyệt mới nghĩ ra, có thể loại trừ lạnh trong người, Tần tướng quân muốn thử hay không?”  

 

Tần Như Lương dứt khoát từ chối: “Ta không thử”.  

 

Hắn ta đang định quay người rời đi, Thẩm Nguyệt bỗng nhiên lên tiếng: “Ta thấy khí lạnh trên người ngươi rất nặng”.  

 

Tần Như Lương quay đầu, khó hiểu nhìn nàng, hỏi: “Vậy thì thế nào?”  

 

Hạ Du nói: “Mưa dầm kéo dài quá lâu, khí lạnh xâm nhập vào cơ thể trong thời gian dài sẽ khiến cho cơ thể sinh bệnh. Thẩm Nguyệt thông hiểu y thuật, nàng nói, người có khí lạnh nhẹ thì đau lưng mỏi gối, chân tay lạnh toát”.  

 

Sau đó hắn ta nhấn mạnh một câu: “Nặng thì có thể bất lực trong chuyện phòng the, vô cùng khó chịu”.  

 

Tần Như Lương liếc hắn ta: “Trước mặt công chúa, ngươi nói không lựa lời như vậy, e rằng không thích hợp”.  

 

“Đây chính là điều Thẩm Nguyệt nói cho ta biết”.  

 

“Ừ, là ta nói cho hắn ta biết”, Thẩm Nguyệt nói.  

 

Hạ Du lại nói: “Tần tướng quân, có muốn thử ớt này không, thuốc tốt dùng để trừ khí lạnh, không cay mà còn ngon miệng”.  

 

Tần Như Lương ghét bỏ liếc nhìn.  

 

Thẩm Nguyệt nói: “Thật sự không cay, ngươi có thể thử xem”.  

 

Nói xong nàng và Hạ Du mỗi người ăn một quả, tỏ vẻ ăn khá ngon.  

 

Thẩm Nguyệt cầm một quả ớt chấm tương đưa cho Tần Như Lương: “Nào, ăn thử coi”.  

 

Xét thấy quả ớt là do Thẩm Nguyệt đưa tới, lại thấy hai người Hạ Du và Thẩm Nguyệt đều ăn mà mặt không có biểu cảm lạ gì, thế là Tần Như Lương cũng tin rồi.  

 

Có lẽ là không cay đâu, huống hồ hắn ta cũng không ghét ăn ớt.  

 

Tần Như Lương cầm ớt ăn vào, sau khi nhai mấy lần, sắc mặt hơi thay đổi.  

 

Hạ Du không tử tế bật cười, hả hê đến độ muốn đập bàn ăn mừng.  

 

Cuối cùng hắn ta cũng hiểu rõ cảm giác sau khi lừa gạt hắn ta của Thẩm Nguyệt rồi. Vì lừa gạt Tần Như Lương, ăn quả ớt kia không phí công!  



Thẩm Nguyệt cười mà như không cười, nói: “Thuốc đắng dã tật, ớt tốt cay miệng”. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK