Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Nguyệt lại nhét que hàn vào lửa, lấy ra hai cái dùi đóng vào xương bả vai của sát thủ.  

 

Nàng càng dùng sức thì máu tươi chảy ra càng nhiều, khiến tên sát thủ kia còn cảm nhận được tiếng xương mình chạm vào sắt.  

 

“Cũng may là ngươi còn sống, nếu không ta biết đi đâu tính sổ với ngươi bây giờ”.  

 

Nàng muốn đem những nỗi đau, vết thương mà Tô Vũ phải chịu trả lên người tên sát thủ kia gấp trăm lần.  

 

Bất kể dùng đến cực hình gì, nàng đều không chớp mắt một lần.  

 

Dùi sắt xé rách lớp áo của gã, lộ ra nửa thân trên tràn đầy vết thương của gã.  

 

Tần Như Lương trông thấy một vết xăm lớn cỡ đồng xu trên cánh tay của sát thủ kia thì hơi tái mặt.  

 

Ngay sau đó, Thẩm Nguyệt lấy một cái cào sắt đưa cho lao vệ hành hình bên cạnh và nói: “Cào tróc da của gã đi, lăng trì gã từng chút một, cho đến khi chỉ còn một hơi tàn”.  

 

Đại tướng quân gặp không ít cực hình như vậy, nhưng ông ta vẫn phải líu lưỡi nhìn Thẩm Nguyệt.  

 

Lúc hành hình, dù tên sát thủ kêu gào thảm thiết thế nào đi nữa thì nàng cũng không thay đổi chút cảm xúc nào.  

 

Về sau có thể thấy cả xương trắng lộ ra, đến cả lao vệ hành hình cũng không nỡ xuống tay nữa.  

 

Phòng tra tấn tràn đầy mùi máu, cảnh tượng cực kỳ đáng sợ.  

 

Đại tướng quân nói: “Ta sợ sẽ khiến công chúa và tướng quân khó chịu, nên mời hai vị quay về trước. Công chúa yên tâm, ta nhất định sẽ khiến gã muốn sống không được, muốn chết không xong, để giải mối hận của công chúa.  

 

Không chờ Thẩm Nguyệt nói chuyện, Tần Như Lương đã kéo Thẩm Nguyệt ra khỏi phòng tra tấn: “Ra ngoài đã rồi tính”.  

 

Ra khỏi phòng tra tấn, cảm giác nặng nề và áp bức mới nhạt đi một chút.  

 

Tần Như Lương nhếch môi, bước ra khỏi địa lao.  

 

Thẩm Nguyệt khép mắt nhìn đôi tay mình nhuốm ít máu, nhìn như là bị nhuộm đỏ.  

 

Nàng thản nhiên nói chuyện: “Cảm thấy ta rất độc ác sao?”  

 

Tần Như Lương nói: “Ta chỉ không ngờ là cô sẽ như vậy thôi, cô hận hắn ta suýt thì hại chết Tô Vũ sao?”  

 

Thẩm Nguyệt lạnh nhạt nói: “Nếu Tô Vũ gặp bất trắc gì, ta sẽ chém hắn ta thành trăm mảnh”.  

 

Tần Như Lương liếc sang nàng, ánh mắt nàng kiên định vô cùng, có chút kinh hãi nhưng lại có vài điểm tịch mịch khó nói.  

 

E là cũng chẳng có ai quan trọng như Tô Vũ trong lòng nàng.  



Hắn ta chưa từng chú ý, đến khi hắn ta chú ý thì hắn ta đã thua hoàn toàn, không thể quay lại được nữa. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK